Editor: Tĩnh
Tiền lão gia tử rời đi được ba canh giờ, thì liền có đại lượng hung thú tấn công tới.
Sở Diệp dùng linh hồn lực khuếch tán ra ngoài, nhìn thấy thỏ cùng sói đang cùng nhau chạy tới đây, không khỏi có chút trố mắt.
Sở Diệp âm thầm cảm thán bản lĩnh của tiểu độc vương, vậy mà có thể làm cho những loại hung thú vốn là thiên địch với nhau phải từ bỏ bản năng, đồng thời tập kích Lưỡng Giới Thành.
Thú triều mênh mông cuồn cuộn chạy dài không dứt, hổ gầm, lộc đề, lang rống vô số thanh âm do hung thú phát ra hối thành một đoàn, chỉ cần nghe tới thì đã làm cho người ta có loại cảm giác cả người run rẩy.
Sở Diệp không phải là lần đầu tiên đối mặt thú triều, nhưng lại là lần đầu tiên đối mặt với đại hình thú triều.
Muôn ngàn hung thú lao nhanh mà đến, mặt đất ầm ầm ầm chấn động không ngừng.
Tuy là Sở Diệp vẫn luôn cảm thấy lá gan của hắn đã được rèn luyện đủ lớn, nhưng khi thấy một màn như vậy thì vẫn là có loại cảm giác là da đầu đều đã tê dại.
“Lệ!” Một trận ưng đề thanh truyền tới.
Sở Diệp ngẩng đầu nhìn lên không trung, thì thấy một con lôi ưng thật lớn đang xoay quanh trong không trung.
Lôi ưng huy động cánh, một đạo tia chớp liền được tạo ra đánh lên mặt đất, phía dưới một con rết bốn cánh Chiến Tướng cấp đã bị điện sẽ ra thành hai nửa.
“Thật là lợi hại.” Sở Diệp nhịn không được nói.
Lâm Sơ Văn híp mắt, nói: “Hình như là Tư Bắc Mạch, con Kim Dực Lôi Ưng kia hình như đã là Chiến Tướng cấp 8."
Lôi ưng thập phần hung tàn, lại thêm một con hung thú Chiến Tướng cấp 2 đã trực tiếp bị cánh của lôi ưng cắt thành hai nửa.
Lôi ưng ở trêm không trung xoay quanh, lôi ưng xòe cánh che cả trời, nó tạo ra từng đạo lôi điện đánh xuống đất đại lượng hung thú bị nướng thành tro bụi.
Lôi ưng ở trên không trung, bễ nghễ tứ phương, dẫn tới không ít nữ tu đều lộ ra vẻ nặt hâm mộ.
“Con lôi ưng kia thật uy mãnh!” Con lôi ưng kia tuy sức mạnh không không tệ, nhưng nếu so ra thì vẫn thua Tiểu Bạch.
Sở Diệp vốn còn lo lắng Tiểu Bạch biểu hiện quá xuất sắc, dễ dàng dẫn người chú mục, nhìn thấy con lôi ưng kia, thì Sở Diệp tức khắc không còn lo lắng nữa.
Cảm nhận được tâm tư của Sở Diệp, Tiểu Bạch có chút tức giận tỏ vẻ, nó cũng rất là uy mãnh.
Sở Diệp xem Tiểu Bạch nho nhỏ một con, thì không biết làm sao để phụ họa theo.
Xem Hồn Thú của Tư Bắc Mạch đại hiện thần uy, thì Sở Diệp lại thật ra đã an tâm hơn một ít, chỉ mới là Tư Bắc Mạch thôi mà đã lợi hại như vậy, thì những đệ tử khác của Không Minh lão tổ hẳn là cũng kém không được.
Tư Bắc Mạch tuy lợi hại, nhưng một mình hắn chỉ có thể đối phó một số lượng nhỏ hung thú mà thôi, nếu muốn đối phó thú triều thì cần phải có nhiều người hợp lại.
Tư Nam Nguyệt khống chế Song Đầu Ngao ở trong thú triều chém giết khắp nơi, song đầu ngao một thân đều là vảy nhìn thập phần cứng rắn, lại có sức mạnh vô cùng, nơi nó đi qua, hung thú đều bị đánh lui.
Tư Nam Nguyệt lớn lên kiều tiếu, nhưng khế ước thú lại rất hung hăn, một người một thú tương phản rõ ràng.
Khi ứng đối thú triều Tư Nam Nguyệt có vẻ dị thường táo bạo, Song Đầu Ngao một ngụm liền đã đem một nửa cái đầu của một con hung thú cắn rớt xuống, chẳng mấy chốc trên chiến trường đã xuất hiện không ít thi thể hung thú.
Tư Đông Phong có Hồn Thú là Tinh Tượng Ngọc Tê, trên đỉnh đầu của nó đang phát ra từng trận ánh sáng, những hung thú bị ánh sáng bao phủ thì chỉ trong tức khắc đầu óc liền sẽ choáng váng.
Điểm nổi bậc của Tinh Tượng Ngọc Tê là có thể phụ trợ, phương thức chiến đấu cùng loại với Tiểu Thải, nó có thể phát ra một loại ánh sáng đặc thù làm mê hoặc tâm thần của hung thú.
Sau khi Tinh Tượng Ngọc Tê đã định trụ hung thú thì phó sủng của Tư Tây Hàn là Liệt Phong thú đã nhanh chóng thả ra lưỡi dao gió, hai chỉ này phối hợp dị thường ăn ý.
Tinh Tượng Ngọc Tê của Tư Đông Phong trước đó thật ra đã bị thương, nhưng ngoài ý muốn lại có được dược tề do Lâm Sơ Văn luyện chế nên mới có thể khang phục.
Nếu không có được dược tề, thì e là đã không lên được chiến trường.
Chủ sủng của Tư Tây Hàn là Xích Diễm Kim Nghê thú biểu hiện thập phần đáng chú ý, Xích Diễm Kim Nghê thú cao hơn mười mấy mét, Kim Nghê thú lớn lên có chút giống sư tử, một thân lông tóc kim quang xán xán, vừa xuất hiện đã khiến mọi người chú ý.
Kim Nghê thú bản thân thân là thú hỏa, nên thực lực rất mạnh mẽ.
Sở Diệp nhìn Kim Nghê thú, lại nhìn nhà Tiểu Bạch nhà mình, lại càng thêm cảm thấy Tiểu Bạch nho nhỏ một con, có chút không xong.
Lại một con Hồn Thú có thân hình to lớn hiện lên trong mắt Sở Diệp, đó là Cự Tượng thú của Tư Thần.
Sở Diệp vốn cảm thấy Kim Nghê thú đã đủ to lớn nhưng khi nhìn đến Cự Tượng thú mới biết được núi này cao còn có núi cao hơn.
Cự Tượng thú hình thể khổng lồ, cao trên trăm mét, một cái đùi của nó cũng thôi cũng đã có đường kính hơn một mét, khi nó đi thì phát ra tiếng rầm rầm, rất giống như Cự Thú thời tiền sử.
Cự Tượng thú một chân dẫm qua đi, mấy chỉ hung thú trực tiếp bị dẫm bẹp, một ít một ít hung thú qua yếu trực tiếp bị dẫm đến lồi luôn nội tạng.
Sở Diệp nhìn Cự Tượng thú, thầm nghĩ: Hồn Thú lớn lên vừa cao vừa lớn vẫn là hữu dụng a! Cự Tượng thú này hoàn toàn chỉ cần dùng thể trọng là đã nghiền áp đối thủ, một chân của nó đi qua thì đã có mấy chỉ hung thú trực tiếp biến thành bánh nhân thịt, thật hung tàn.
Cự Tượng thú ưu thế cũng không chỉ có thể trọng, mà còn là một đôi ngà voi bén nhọn, đã mấy chỉ hung thú bị cập ngà voi sắc bén kia xuyến thành một chuỗi, nhìn giống như mấy xiên thịt nướng vậy đó.
Cự Tượng thú vừa vung đầu, mấy con hung thú đang kẹt trên ngà voi của nó đã bị ném bay ra ngoài.
Đại khái là vì đề cao sự tin tưởng cho tu sĩ ở Lưỡng Giới Thành, nên đám người Tư Đông Phong đã đi đầu làm gương tốt, xung phong liều chết ở tuyến đầu, ngăn cản lại đại lượng hung thú.
Mấy đệ tử của Tư Không Minh mỗi người đều xuất sắc, mấy người đại hiện thần uy, rất có hiệu quả trong việc đề cao sĩ khí.
Sở Diệp dùng linh hồn lực phóng ra ngoài, qua loa xem xét một chút thế cục trên chiến trường, liền ra hiệu cho đám nhóc: “Các ngươi cũng nhanh chân động thủ đi."
Ong đàn, Tiểu Bạch đều đã xông ra ngoài, cùng đông đảo hung thú giao chiến cùng nhau.
Tiểu Thải phiêu ở không trung, sử dụng ảo thuật, Tiểu Thải đi qua nơi nào, thì hung thú ở đó sẽ một mảnh hỗn loạn.
Tiểu Thải gần đây luôn tiến bộ không nhỏ, vận dụng ảo thuật lại càng thêm thuận buồm xuôi gió, hung thú đàn vốn là bởi vì bị Dẫn Thú phấn ảnh hưởng, thần chí đã hỗn loạn, dưới loại tình huống này, càng dễ dàng cho Tiểu Thải sử dụng ảo thuật.
Sở Diệp đang xem xét la bàn, thú triều rất lớn, một ít hung thú Chiến Tướng xảo trá, đã che dấu hơi thở xen lẫn vào trong đám hung thú chờ đến thời cơ thích hợp thì mới nhảy ra.
“Quả nhiên có hung thú Chiến Tướng đang ngụy trang là, Linh Mạch Xà.” Sở Diệp có chút kinh ngạc nói.
Lâm Sơ Văn nghe được Sở Diệp nói nhỏ, có chút kích động nói: “Linh Mạch Xà, ở nơi nào?”
“Hướng Tây Nam.” Sở Diệp nói.
Linh Mạch Xà là một loại linh thú rất đặc biệt, nó chỉ sống và tồn tại ở những nơi có linh mạch, dựa vào hấp thu linh khí trong linh mạch mà sống, huyết nhục của Linh Mạch Xà là thứ đại bổ.
Một con Linh Mạch Xà Sĩ cấp trung kỳ là đã có giá trị trên vạn đồng vàng, Sĩ cấp hậu kỳ thì