Chương này bị lỗi nên sẽ thiếu khúc giữa, mong mọi người thông cảm.
Editor: Tĩnh
Kết thúc chiến đấu, Sở Diệp và Lâm Sơ Văn đã trở về lại động để nghỉ ngơi, xử lý lại thi thể hung thú, lấy đi tinh huyết cùng tinh hạch.
Sở Diệp ở trong thú triều đã xuất lực không nhỏ, nên con mồi được phân đến cũng không ít, con mồi quá nhiều, có chút không kịp xử lý, không thể không nói đây cũng là một chuyện bi thương.
“Ăn đi! Ăn đi!” Sở Diệp đối với Tiểu Bạch thúc giục nói.
Tiểu Bạch tà liếc Sở Diệp một cái, không để ý tới Sở Diệp.
Sở Diệp bất đắc dĩ thở dài, ngày thường, hắn luôn chê Tiểu Bạch ăn nhiều, Tiểu Bạch lại là liều mạng ăn, nay vó nhiẻug thịt hung thú nhiều như vậy mà Tiểu Bạch thì lại lười ăn.
Trên thực tế, Tiểu Bạch đã liên tục đối phó thú triều trong nhiều ngày, lượng tiêu hao cũng rất lớn, nhưng thu hoạch cũng được không ít thứ, nên sức ăn có chút bị thu hẹp lại.
Lâm Sơ Văn đi ra, liền nhìn thấy Tiểu Bạch cùng Sở Diệp mắt to trừng mắt nhỏ.
Lâm Sơ Văn nhìn Sở Diệp, bất đắc dĩ cười nói: “Ăn cơm số lượng vừa phải là tốt nhất, ăn nhiều quá cũng không tốt."
Sở Diệp có chút vô tội nói: “Ta đây không phải là sợ lãng phí sao?"
Lâm Sơ Văn nhún vai nói:“Giao cho đám thương nhân trong thành thì được rồi.”
Lưỡng Giới Thành hiện tại gặp phải nguy cơ