Editor: Tĩnh
Lưỡng Giới Thành.
Từng đàn châu chấu đàn điên cuồng chém giết lẫn nhau, số lượng của chúng cũng đang không ngừng giảm xuống, nhóm Sở Diệp cái gì cũng không cần làm, chỉ cần chờ châu chấu đàn tự giết nhau là xem như xong việc.
“Hoàng Sát dược tề thật đúng là quá tốt!” Sở Diệp nhịn không được cảm thán.
Lâm Sơ Văn nhàn nhạt nói: “Là tiểu độc vương đã làm quá khó coi.”
Châu chấu đàn càng tập trung, tác dụng của dược tề càng tốt, nếu tiểu độc vương ở phụ cận, thì sẽ nhận thấy được đều không ổn, thì có thể vận dụng hồn lực làm châu chấu đàn tránh đi phạm vị dược tề được rãi, nhưng tiểu độc vương cùng Lưỡng Giới Thành đã xé rách mặt, sợ bị Không Minh lão tổ xử lý, nên tiểu độc vương căn bản không dám đến Lưỡng Giới Thành, chỉ dám thao tác châu chấu đàn từ xa.
Khoảng cách quá xa, tiểu độc vương chỉ có thể khống chế hướng đi của châu chấu đàn, còn những thứ khác thì không thể.
Tiểu Bạch có chút khinh thường nói: “Sâu chính là sâu, một đám đều là đồ không có đầu óc."
Sở Diệp nhướng mày, trước kia hắn còn cảm thấy châu chấu đàn thập phần khủng bố, nay lại cảm thấy vạn sự vạn vật đều có nhược điểm, chỉ cần bắt được nhược điểm của châu chấu đàn, thì châu chấu đàn cũng không khó đối phó.
Lâm Sơ Văn nhìn thi thể châu chấu đầy đấ, khóe miệng hơi câu, tuy rằng vì tránh cho phiền toái, nên hắn đã ẩn danh, nhưng khi nhìn thấy dược tề do chính mình luyện ra lại phát huy được tác dụng lớn như vậy, Lâm Sơ Văn vẫn là vô cùng cao hứng.
Sau khi sử dụng Hoàng Sát dược tề thì châu chấu đàn đã nhanh chống giảm bớt, không biết có phải hay không bị linh thảo, linh mộc trong động phủ Sở Diệp hấp dẫn hay không, có một đợt sóng châu chấu chạy lại đây, Sở Diệp liên thủ cùng Hồ gia, Tiền gia đồng loạt tiêu diệt châu chấu.
“Loại Hoàng Sát dược tề này dùng thật tốt!” Hồ Minh Nguyệt có chút vui sướng nói.
Lưỡng Giới Thành có được loại dược tề này tự nhiên sẽ phân phát cho mọi người, Hồ gia cũng được một phần, Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn cũng được một phần, dược tề được mình đưa đi nay lại được phân đến tay, đối với Sở Diệp mà nói đó là một loại cảm giác rất vi diệu.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Xác thật là vậy."
Hồ Minh Nguyệt híp mắt, nói: “Nạn châu chấu lần này bởi nhờ có Hoàng Sát dược tề, mà nguy hại ít nhất có thể giảm đi sáu thành."
Hồ Minh Nguyệt thầm nghĩ: Châu chấu vốn dĩ là đi khắp nơi ăn bậy, làm đến bọn họ đều phải bảo vệ linh điền, linh thực, nhưng sau khi dược tề xuất hiện thì bọn nó chỉ lo giết hại lẫn nhau, cũng không rảnh lo để đi ăn cái gì.
Sở Diệp nghe được Hồ Minh Nguyệt nói vậy tâm tình liền vui vẻ.
Tiền lão gia tử cười cười, nói: “Lưỡng Giới Thành thật là ngọa hổ tàng long! Không nghĩ tới, còn cất giấu một vị Dược Tề Sư như vậy."
Hồ Minh Nguyệt híp mắt, nói: “Trước còn nghe ít nhiều lời đồn về vị Dược Tề Sư kia, nhưng gần đây lại không nghe được tin tức gì, vậy không lẻ vị Dược Tề Sư kia đã bị Không Minh lão tổ bắt được rồi."
Sở Diệp: "......."
Tiền lão gia tử lắc đầu, nói: “Không có đâu, nghe nói vị kia có cách đưa dược tề rất là thần bí, mà vị Dược Tề Sư kia che giấu cũng rất tốt, Tư Đông Phong cũng không tra được hắn là ai, bất quá, đối phương nếu chịu cung cấp Hoàng Sát dược tề, hẳn là phẩm tính cũng không tồi.” Hồ Minh Nguyệt nói.
“Đã sớm nghe nói, Dược Tề Sư lợi hại, mà Dược Tề Sư có thể tả ảnh hưởng tới chiến cuộc thật là không nghĩ tới."
Sở Diệp mày nhảy nhảy nghĩ thầm, không ngờ bọn họ có tác dụng lớn đến như vậy, nhưng thật ra cũng đúng.
Loại dược tề này có thể dùng lần đầu tiên, thì cũng có thể dùng lần thứ hai, tiểu độc vương lần này tiến giai thành công thì xem như chẳng có gì, còn nếu tiến giai thất bại thì tất nhiên sẽ coi vị Dược Tề Sư luyện chế ra Hoàng Sát dược tề là đại địch.
Tiểu độc vương tuy rằng xa ở ngàn dặm, nhưng đối phương cũng có khả năng sẽ thể thông qua, ký ức mà châu chấu truyền về mà để tìm ra manh mối.
Sở Diệp ẩn ẩn có loại dự cảm, bọn họ lần này sợ là sẽ bị tiểu độc vương theo dõi.
Hồ Minh Nguyệt thở dài một tiếng, tràn đầy tiếc nuối nói: “Đáng tiếc không biết đối phương là ai, bằng không có lẽ có thể tìm người ta luyện chế giúp một ít dược tề."
Tiền lão gia tử cười khổ, nói: “Cái này, chỉ sợ là có chút khó khăn."
Hồ Minh Nguyệt gật đầu, nói: “Cũng đúng nghe nói vị Dược Tề Sư thần bí kia có dược tề thuật phi thường cao minh, đã đạt tới tiêu chuẩn của đại sư, một Dược Tề Sư cấp bậc đại sư thì hơn phân nửa là tính tình cao ngạo, làm sao mà dễ tiếp xúc như vậy."
Sở Diệp chớp chớp mắt, không nói gì, thầm nghĩ: Sơ Văn tính tình rất tốt mà, kỳ thật cũng không khó tiếp xúc.
Hồ Minh Nguyệt hướng tới Sở Diệp nhìn qua có chút tò mò nói: “Sở thiếu, không có ý tưởng gì sao?”
Sở Diệp lắc đầu, nói: “Không có a! Ta chỉ là đang suy nghĩ, vị Dược Tề Sư này thật là lợi hại.”
Hồ Minh Nguyệt gật đầu, nói: “Xác thật là lợi hại."
Hồ Minh Nguyệt nhìn chằm chằm Sở Diệp đánh giá một hồi, Sở Diệp bị Hồ Minh Nguyệt nhìn có chút không được tự nhiên,
“Hồ đạo hữu, làm gì nhìn ta như vậy?"
Hồ Minh Nguyệt lắc đầu, nói: “Không có gì.”
Nàng luôn cảm thấy khi nhắc tới vị Dược Tề Sư thần bí kia, Sở Diệp phản ứng quá bình tĩnh, giống như đối với vị Dược Tề Sư kia một chút đều không hiếu kỳ.
Hồ Minh Nguyệt âm thầm tâm sinh bội phục, thầm nghĩ: Sở Diệp thật là tâm tính đạm bạc, ở Lưỡng Giới Thành hiện tại tất cả Hồn Sủng Sư đều đang đoán vị Dược Tề Sư kia là ai, Sở Diệp lại một chút cũng không quan tâm, thật sự là quá siêu nhiên.
Nếu Sở Diệp biết ý nghĩ của Hồ Minh Nguyệt, sợ là sẽ hết chỗ nói, hắn không phải là không hiếu kỳ, mà là không cần tò mò.
Tiền lão gia tử nhìn Sở Diệp, bỗng nhiên trong lòng dâng lên một cái ý tưởng, Tiền lão gia tử quơ quơ đầu, đem ý tưởng trong đầu quăng ngay đi ra ngoài.
Sở Diệp nhìn Tiền lão gia tử, hỏi: “Lão gia tử làm sao vậy?”
Tiền lão gia tử lắc đầu, nói: “Không, không có gì.”
Sở Diệp híp mắt, thầm nghĩ: Tiền lão gia tử không phải là đoán được cái gì đi, lão nhân này chiến lực tuy chẳng ra gì, nhưng đầu óc lại rất linh hoạt.
Châu chấu tới Vạn Tế Lĩnh cũng không nhiều lắm, nên nhóm người Sở Diệp cùng Lâm Sơ Văn cũng không tốn bao nhiêu thời gian để giải quyết rồi sau đó về lại động phủ.
Lâm Sơ Văn chống cằm, nói: “Tình huống so với tưởng tượng đã tốt.”
Châu chấu đàn trước đó đã tàn sát bừa bãi vài ngày nhờ có Hoàng Sát dược tề cản trở nên chúng đã có dấu hiệu hành quân lặng lẽ.
Sở Diệp gật đầu, nói: “Đúng là vậy."
Dược tề có tác dụng tốt hơn so với tưởng tượng rất nhiều, lần này Tiểu Độc Vương làm chuẩn bị còn đầy đủ hơn là lần ở Vân Châu, cũng may Lưỡng Giới Thành đã có phòng bị từ sớm.
Năm đó, người ở Vân Châu ngay từ đầu đều không tin có nạn châu chấu, thái độ phòng bị cũng là rất lơ là, chờ đến khi nạn châu chấu hoành hành khắp nơi thì mới bắt đầu lo mà ứng phó, khi đó thì đã bỏ lở thời cơ rồi.
Lưỡng Giới Thành thì bất đồng, Lưỡng Giới Thành ngay từ đầu đã tiếp thu giáo huấn từ Vân Châu, vì vậy ngay từ đầu đã hạ lệnh bài tra sào huyệt châu chấu ráo riết.
Mặt khác