Từ khi bốn tòa nhà bao vây xung quanh trưng ra bốn tấm băng rôn tỏ tềnh, Trác Văn Thế đã luôn đóng tất cả rèm, che đi những dòng chữ nhức nhối mà anh chứng kiến.
Vậy nhưng che rèm lại, làm việc với không gian không có ánh sáng tự nhiên thì đúng là cực hình nhân gian.
Vì vậy, anh đã cho người thay tất cả kính cường lực bằng kính một chiều.
Tuy rằng kính một chiều vẫn khiến anh nhìn thấy nội dung của mấy tấm băng rôn, nhưng ít nhất anh cũng không bị khó chịu cực độ khi có mấy cái camera cứ chĩa suốt cả ngày vào tầng làm việc của anh và anh cũng có thể làm việc mà không bị ức chế khi biết chắc những ánh mắt bên ngoài không thể nhìn thấy tình trạng bên trong.
Phạm Gia Huân liếc trái ngó phải, bốn tấm băng rôn vẫn cứ chói lòa mới cứng như ngày nào, hẳn là bốn cậu ấm cô chiêu này liên tục cho người thay mới đây mà.
Chậc, bị Trần Dương Nam cho người kẹp như kẹp quần áo mà họ vẫn không thể quên được mấy tấm băng rôn - minh chứng cho việc tỏ tình mọi nơi mọi thời điểm.
Quay qua quay lại đã không thấy Lê Linh Sơn đâu, Phạm Gia Huân cũng không để ý lắm; hắn trò chuyện với Lê Linh Lan một hồi mới thấy anh ta bước vào một bộ vừa đi vừa chỉnh lại cổ áo y như mấy diễn viên phản diện vừa trải qua một cuộc thanh trừng vậy.
Thế mới biết Trần Dương Nam cho người đột nhập vào tòa nhà để gắn camera siêu mini theo dõi Trác Văn Thế, Lê Linh Sơn vừa nhận được thông tin đã lập tức hành động trừ đi mối nguy.
Còn tại sao người đi xử lý không phải Lê Linh Lan thì Lê Linh Sơn biểu thị bản thân bị sai vặt đến quen rồi!
Sau cả tiếng chuyện trò thì Phạm Gia Huân cũng có thể gặp lại người anh hệ thú zị - Trác Văn Thế.
Quào, cái bản mặt anh không khác gì hình tượng con người thành công tiêu biểu - nam phụ vạn năm trong trăm ngàn cuốn tiểu thuyết ngoài kia.
Bảo sao cứ luôn có nguyên một dàn cậu ấm cô chiêu cứ đeo như trang sức.
Nội dung trò chuyện ngoài hỏi thăm vài câu thì Trác Văn Thế luôn muốn để hắn về công ty giúp đỡ anh.
Nhưng mà phận pháo hôi sắp bay màu chỉ thích nằm chảy thây trong nhà như Phạm Gia Huân lại dễ gì gật đầu cho được.
Mặc kệ ánh mắt trừng trừng không thiện cảm của ông anh thú zị, Phạm Gia Huân trơ mặt lượn ra khỏi công ty, lái xe dạo quanh khắp nơi coi như thăm lại thành phố.
Thời gian trôi nhanh như tó chạy ngoài đồng, chẳng bao lâu thì thời gian diễn màn nhảy nhót trước mặt công chính của Phạm Gia Huân cũng đến.
Vốn Mười Năm Thất Bát còn muốn kè kè bên cạnh Phạm Gia Huân nhưng ngay đúng thời điểm này, bản cập nhật xuất hiện.
Hệ thống Mười Năm Thất Bát nghĩ đi nghĩ lại, kịch bản trong năm này nó thu thập được càng ngày càng đi đúng hướng, tin chắc không có nó thì Phạm Gia Huân cũng chẳng thể làm sai cái gì được.
Vì vậy nó làm đúng chức trách nhắc nhở đủ điều trước khi offline, rằng Phạm Gia Huân chỉ cần tia đúng người đẹp nhất trong bar và lên tiếng tán tỉnh muốn bao nuôi đối phương, việc bảo vệ thụ chính và trừng trị hắn sẽ do công chính Võ Lương Lâm thực hiện.
Dưới thái độ mày làm sai thì mày bay màu của người anh em thiện lành, Phạm Gia Huân phải cam đoan rằng bản thân có thể hoàn thành nhiệm vụ để người anh em có thể an tâm tắt máy offline để nâng cấp.
Tối hôm ấy, Phạm Gia Huân lấy tinh thần chớt cũng phải đâm theo lao mà tới quán bar trong kịch bản.
Ngồi một hồi bên cạnh ly rượu còn chẳng vơi được bao nhiêu, hắn chờ đúng hai mươi giờ, chờ cho thụ chính xuất hiện.
Ờ thì batender đẹp nhất trong đây thì Phạm Gia Huân thấy rồi, chính cái người đối diện hắn chứ còn ai, chỉ là hình tượng có chút sai sai.
Cơ mà cũng