Người đưa ra đề nghị là Phạm Gia Huân, người bị lật qua lật lại cũng là Phạm Gia Huân nhưng việc kịch bản có sai lệch mà không được báo trước thì không còn là tại hắn nữa.
Có đang hưởng thụ thì hắn cũng âm cần thăm hỏi mấy đời của Mười Năm Thất Bát, chỉ có điều nó đã vì bảo vệ tâm hồn ngây ther mà đã offline rồi.
Không thể làm gì khác, Phạm Gia Huân chỉ có thể tập trung vào cảm giác mà bản thân cảm nhận được.
Cho dù có đẹp đến đâu thì công chính vẫn là công chính, mà công chính với thụ chính là cặp đôi mà mẹ tác giả thân yêu đã sắp xếp từ trước, không ai có thể tách họ ra được.
Đây là định luật éo sai vào đâu được.
Cho nên Phạm Gia Huân định rời đi trước khi mọi chuyện đi quá xa.
Ý định là sáng mai hắn sẽ dậy sớm và rời đi sớm nhưng thực tế lại khác xa dự định này.
Có lẽ dư âm từ buổi tối khiến Phạm Gia Huân còn mệt mỏi nên hắn ngủ ngon ơ đến gần trưa mới tỉnh lại.
Đập vào mắt là giương mặt năm thần hết sức xuất sắc của Võ Lương Lâm.
Chậc, cái bản mặt này cùng với Võ Lương Lâm mà Phạm Gia Huân biết khi còn đi học thì đúng là anh em cùng cha khác ông nội, hoàn toàn không liên quan gì đến nhau, một chút cũng không!
Vốn chưa nhìn đồng hồ cũng chưa nhìn đến màn hình điện thoại, Phạm Gia Huân vẫn kiên trì ngắm cái dung nhan tuyệt đối đẹp của Võ Lương Lâm, trong lòng cứ tiếc, kể mà không phải công chính thì có phải hắn đã hốt rồi không.
Cho đến khi bàn tay của con người tưởng như đang say giấc kia kéo Phạm Gia Huân ôm vào lòng thì hắn mới nhận ra thời điểm thực hiện cái dự định rời đi nhanh chóng của bản thân trôi qua mất rồi.
Vốn Phạm Gia Huân còn muốn tìm thời điểm khác để tách khỏi Võ Lương Lâm thì y đã rúc đầu vào người hắn cọ cọ như một con mèo.
Sự kiên định của Phạm Gia Huân bị lung lay, ý chí giảm 30%, sự quyết tâm giảm 40%, nghị lực giảm một nửa, sự mê trai up max.
Chưa gì mới sáng ra, Võ Lương Lâm dính vào, coi bộ tình hình này thì Phạm Gia Huân đừng có hòng tách ra.
Hôn hôn nắn nắn một hồi, Võ Lương Lâm mới chịu nhả.
Lúc này không khí cũng ám muội ra trông thấy, Phạm Gia Huân tỏ vẻ bản thân muốn đi ăn sáng.
Sau khi chở Võ Lương Lâm về trước cửa quán bar, Phạm Gia Huân liền một mạch về nhà.
Về lại chiếc giường quen thuộc, trùm ngủ ngày Phạm Gia Huân lại quen giấc quen giờ mà lăn ra ngủ.
Đến khi Phạm Gia Huân tỉnh dậy thì thời gian đã về chiều, đập vào mắt là gương mặt không mấy thân thiện của Trác Văn Thế cùng vẻ hóng hớt của hai chị em Lê Linh Lan, Lê Linh Sơn; ngó sang bên cạnh là màn hình trắng xanh của hệ thống cùng icon thể hiện đậm tính chất của câu nói không biết làm gì hơn cùng trạng thái hóng hóng nữa, hóng mãi ????.
Hóa ra là lúc nãy Lê Linh Lan tìm hắn để bàn về chuyện tương lai và việc làm thì thấy dấu hôn ở cổ và xương quai xanh của hắn.
Vốn là một trợ lý kiêm thư ký có tâm và đầy nhiệt huyết cùng sự tò mò