Phạm Gia Huân cùng Bạch Nhược Liên về nhà thì đã thấy chiếc xe Limousine đặc trưng nhận diện boss Phương Tân đang đậu cách nhà không xa.
Bản thân hắn còn chưa kịp load tại sao Phương Tân có mặt ở đây thì Bạch Nhược Liên đã vỗ vai hắn, ý bảo cửa nhà mở xong rồi.
Phạm Gia Huân cũng không rảnh tìm hiểu xem kế hoạch di chuyển và hành trình đi lại của Phương Tân để làm gì, các loại suy đoán cứ thế bị dẹp qua một bên không thương tiếc.
Cứ tưởng vào đến nhà rồi thì có thể nghỉ ngơi.
Ai ngờ lúc hắn bước ra từ phòng tắm đã thấy Bạch Nhược Liên ngồi trên sô pha nghiên cứu cái thiệp, bên chân ghế còn là bó hoa siêu to khổng lồ giống mấy hôm vừa rồi nữa chứ.
Những tưởng người bí ẩn tặng hoa đã phát hiện ra bản thân nhầm đối tượng gửi hoa, ai ngờ cái thiệp vẫn đề hai chữ "Bạch Khởi"
"Anh, em phát hiện ra cái người gửi thiệp và hoa cho anh không phải là không lưu lại tên mà là do chúng ta không phát hiện ra sự tinh tế ấy!"
Phạm Gia Huân: "Tinh tế cái vẹo gì mà không ghi nổi cái tên ở nơi dễ thấy?"
Bạch Nhược Liên chỉ sang cái mã QR ở góc tấm thiệp: "Đây này, nãy em vừa mới quét thử, vào được Zalo của người đó!"
Phạm Gia Huân cũng có thấy cái mã QR này nhưng hắn không nghĩ đến việc người ta dùng mã QR để liên lạc với hắn.
Hắn cầm điện thoại của mình lên, ai ngờ đập vào mắt là một nick Zalo lạ lẫm.
Bạch Nhược Liên: "Lúc nãy em dùng điện thoại của anh để quét mã đó.
Dù sao người ta cũng là muốn giao lưu với anh, dùng điện thoại của em quét thì hơi kỳ!"
Phạm Gia Huân câm nín, hắn lướt trang cá nhân của tài khoản Tương.
Những bài viết được chia theo hai chủ đề, một là hình ảnh âu phục giày da tự chụp trước gương, hai là ảnh cũng giày da âu phục chụp với thiên hoa cỏ cây của các danh lam thắng cảnh.
Điểm chung là đều không lộ mặt.
Thời gian đăng bài cũng khá lâu, bài cũ nhất là bảy năm; riêng điểm này hắn có thể khẳng định cái tài khoản Tương này không phải mới tạo gần đây.
Nhưng khi nhìn đến số like bằng số không, hắn không hiểu người này tạo ra cái tài khoản này để làm gì, không thấy like, cũng không hiển thị có bất cứ bình luận nào nữa chứ.
Lại nhìn bài viết gần nhất với ảnh tây trang giày da tự chụp, Phạm Gia Huân nghĩ thầm, ảnh nào cũng không lộ mặt thì bố thằng nào biết cái người này có đẹp hay không.
Vóc dáng lại có thể photoshop, hơi mất công xíu thôi chứ không phải là không thể.
Không lộ mặt thì Phạm Gia Huân cũng không thể đối chiếu với những người hắn từng gặp để nhận diện người trong ảnh là ai, dù sao miêu tả về người ở thế giới nhiệm vụ này cũng rất thách thức người ta.
Chỉ cần là nhân vật có khả năng sống quá nửa cốt truyện thì đều có body đẹp, tỉ lệ cơ thể không chuẩn thì cũng khiến người ta mlem mlem.
Còn nếu căn cứ vào câu "Em thật thú zị" để tìm ra chủ nhân chiếc thiệp thì Phạm Gia Huân xin rút lui.
Cái gì thì không biết, cái quãng thời gian làm chạy bàn ở cà phê Nắng Chiều, kể cả hắn hay Bạch Khởi đều đã nghe câu đó quá nhiều.
Còn tại sao những người đó thấy hắn thú zị mà không quay qua chọc ghẹo hay trở lại quán cà phê Nắng Chiều lần hai thì hắn không rõ.
Đây cũng là nguyên nhân Bạch Khởi có thân thể và khuôn mặt giống phàm nhân nhất trong cả thế giới nhiệm vụ này.
Ai đâu lại có cái số phận gặp ông bà vì một lý do hết sức ức chế.
Chuyện xảy ra vào một ngày zombie bao vây tứ phía và đoàn người không còn đường lui, nam phụ thứ N nào đó có lòng hâm mộ nữ chính mà không ai nhớ tên bộc phát dị năng.
Bạch Khởi ở gần nên gặp hoạ, bị thôn phệ hết sức mạnh trở thành