Vì là đi bộ, tốc độ của Phạm Gia Huân và Phương Tân là không nhanh, đã thế trên đường đi còn phải xử lý những zombie tiến về phía mình nữa nên tốc độ lại càng chậm hơn trông thấy.
Bình thường họ sẽ chỉ giải quyết những zombie lao về phía mình thôi, còn không thì sẽ bỏ qua.
Phương Tân sẽ lo những zombie đi lẻ tiến tới hai người, Phạm Gia Huân sẽ lấy bùa chú ra xử lý những nhóm đông hơn.
Một đường như vậy, vừa đi vừa trò chuyện cũng không đến nỗi buồn chán, chỉ có người anh em thiện lành Mười Năm Thất Bát là không mấy vui vẻ với tình huống này.
Phạm Gia Huân: "Tao có thấy trong kho có mấy cái xe bay gì đó mà, sao mày không cho tao dùng?"
Hệ thống 10578: "Cậu nhìn xem các xe xung quanh có dùng được không hả? Thiết lập bây giờ là bất cứ phương tiện thiết bị gì cũng sẽ bị hỏng, đưa xe ra chưa dùng được đã nát rồi thì ai mà chịu cho nổi.
À không chỉ xe đâu, cậu nhìn điện thoại đi, nó không xài được nữa đâu!"
Phạm Gia Huân lập tức lấy ra chiếc điện thoại trong túi đeo chéo, quả nhiên bây giờ nó không khác gì một cục gạch cả, bật để xem giờ cũng không lên chứ đừng nói là gọi điện hay nhắn tin gì đó cho xa.
Hắn nhắc Phương Tân, y cũng xem qua điện thoại của mình nhưng cũng không có vẻ gì là ngoài dự đoán cả, phải chăng vì y thấy xe cộ đều đột nhiên bị hỏng nên cũng lường trước được khả năng này?
Hai người cứ vậy đi bộ được thêm một lúc thì cũng có mấy người chạy đến, muốn đi cùng họ.
Trước khi hai người kịp phản ứng hay nói được câu gì thì Mười Năm Thất Bát đã tung ra một tấm bùa phòng hộ, người ta bước đến là bị màng chắn ấy chặn lại.
Phạm Gia Huân: "Hay lắm Mười Năm Thất Bát, chắc tao với mày tâm linh tương thông"
Đối với màng chắn này, Phương Tân cũng rất vừa ý, y không phải người có lý tưởng sẽ cứu vớt chúng sinh, cũng phải kiểu người có lòng từ bi.
Đối với Phương Tân, y chỉ cố để sống tốt cuộc sống của mình, chăm sóc người thân của mình, ngoài ra thì chẳng còn mục tiêu gì nữa.
Tận thế đến không phải là chuyện gì vui vẻ, thế nhưng bản thân vẫn còn người thân, vẫn còn bạn bè, người yêu ở bên cạnh là một điều may mắn.
Phương Tân chỉ muốn giúp những người y muốn giúp, còn những người xa lạ này thì y không muốn quan tâm.
Huống hồ zombie cũng không đến mức có tốc độ nhanh đến thái quá, to gan thì trực tiếp đối diện, nhát hơn thì quyết đoán bỏ chạy là được rồi; Phương Tân không cảm thấy tình hình nguy cấp đến mức phải cần sự giúp đỡ của những người khác.
Mười Năm Thất Bát lúc này trưng ra trước mắt của Phạm Gia Huân hai tấm phù ẩn hình.
Phạm Gia Huân liền nắm tay Phương Tân rồi dán lên mỗi người một tấm, trực tiếp bốc hơi trước mắt những người kia.
Những người ấy không thấy người đâu đã lập tức mắng chửi hai người ích kỷ chỉ biết lo thân mình mà không biết giúp đỡ người khác.
"Thất Bát, sao mày không đưa mấy cái này sớm hơn?"
"Đưa sớm thì hai người vẫn cứ va phải zombie như thường thôi.
Với cả phù phòng hộ không có nhiều, phải để dành lúc hai người nghỉ ngơi mới sử dụng chứ"
Phạm Gia Huân tỏ vẻ đã hiểu, hệ thống lại bổ sung thêm: "Hai người cùng dán phù ẩn hình nên chỉ có người khác mới không thấy hai người thôi chứ hai người vẫn nhìn thấy nhau.
Cho nên không nhất thiết phải nắm tay nhau như vậy đâu!"
Phạm Gia Huân: "Nhưng tao thích, chừng nào gặp zombie rồi tạo bỏ ra cũng đâu có muộn"
Hệ thống 10578: "..." Tại sao càng nhìn bọn yêu nhau lại càng thấy ghét ấy nhờ?
Đi thêm một hồi, Phạm Gia Huân và Phương Tân nhìn thấy Lý Gia Quang, đứa em cùng cha khác mẹ của Giang Giai Hà.
Lúc này cậu ta