Phạm Gia Huân cùng Hứa Mạc Phàm gặp phụ huynh hai nhà, phản ứng đầu tiên của hai người là ngơ ngác trước đoạn đối thoại dở của bọn họ.
"Cha, sao người ở đây?"
Giáo chủ bĩu môi: "Vừa có lại được trí nhớ, con không về nhà mà ở lại đây! Ta không đến đây thì chờ đến khi nào con mới đưa người về nhà ra mắt?"
"Về nhà" không phải về Ma giáo, hẳn là cha chưa nói với các vị nhà họ Khúc thân phận thật, cha đang giả danh làm phú ông nào đó thất lạc con cả năm trời sao?
Hứa Mạc Phàm vốn tưởng vậy cho đến khi nghe phu nhân nói: "Giáo chủ, cũng đừng trách Mạc Phàm, tuổi trẻ mà!"
Hứa Mạc Phàm: "..." Hình như người nhà họ Khúc chấp nhận chuyện y là thiếu chủ Ma giáo có vẻ hơi nhanh, họ cũng không sợ Ma giáo thì phải.
Hệ thống Mười Năm Thất Bát với trái tim khô héo ở bên cạnh khịt mũi khinh thường.
Đó là bởi kịch bản đã sai lệch chứ sao, chẳng có lý nào người bình thường lại không sợ thế lực lẫn tai tiếng của Ma giáo.
Khúc lão gia của ngày xưa thì cũng ngại Ma giáo thật, chứ Khúc lão gia sau khi lệch kịch bản lại chẳng ngán một ai.
Có điều sau khi bị thương nặng trong trận chiến mang tính chất "bên sứt càng bên gãy gọng" với một lão nào đó thích sống ẩn và nói đạo lý bên chính phái thì Khúc lão gia đã quy ẩn giang hồ, trở về với nhà họ Khúc kế thừa sự nghiệp.
Còn phu nhân, bà ấy vốn là cựu thánh nữ của ma giáo.
Sau khi đấm vêu mõm của minh chủ võ lâm vì lão ấy dám buông những lời thô bỉ thì bà ấy bị cả giang hồ truy nã.
Người bình thường bị truy nã thì trốn đông trốn tây, phu nhân thì chạy đến đập nát nhà người ta; nguyên tắc chỉ có một: Ai muốn đánh bà ấy hay muốn bà ấy nhận tội thì bà ấy sẽ tìm đến nhà người đó trước.
Về sau, phu nhân và lão gia nên duyên nên bà ấy mới ở lại nơi này, tuy vậy bọn họ vẫn là một trong các cao thủ ẩn danh của ma giáo, chỉ cần giáo chủ hô một tiếng là bọn họ lập tức có mặt.
Có thể nói hơn hai mươi năm về trước, Khúc lão gia và phu nhân khét tiếng cả giang hồ, không ai không biết.
Tai tiếng của hai người họ còn át cả cố giáo chủ và giáo chủ đương nhiệm nữa.
Dù có ba người con trai nhưng chỉ có Khúc Trường Niên là có tố chất luyện võ nên được phu nhân và lão gia truyền thụ võ công.
Còn Khúc Trường Khanh và Khúc Trường Lâm thì không có tố chất nên cũng chỉ học được mấy đường cơ bản để tự vệ chứ không học được thêm.
Thánh nữ, thánh tử của ma giáo là những người được chọn, bọn họ không có quan hệ máu mủ gì với giáo chủ nhưng họ có tố chất luyện võ và có cái đầu nhảy số rất nhanh, cho nên họ được nuôi dưỡng không khác gì thiếu chủ ma giáo.
Có thể nói bọn họ là những người dự bị cho vị trí thừa kế, nếu thiếu chủ không còn thì một trong số họ sẽ được truyền thụ võ công độc môn từ giáo chủ và trở thành thiếu chủ tiếp theo.
Để đảm bảo quyền lực cho bọn họ, bọn họ có quyền lực chỉ sau thiếu chủ một chút xíu.
Cùng thời với phu nhân còn hai thánh tử nữa, hiện tại hai người đó là hữu hộ pháp và tả hộ pháp của ma giáo.
Tính cách và lối hành xử giữa các đời thánh nữ, thánh tử cũng không có quá nhiều khác biệt, ngoại trừ một số sự tồn tại đặc biệt như tả hộ pháp.
Tính ra cái nhà này cũng ít có chống lưng lắm,