Dù được truyền thụ một ít võ công là thế, nhưng Thụy Hương cũng ý thức được bản thân không nên lạm dụng quá nhiều bởi mọi người đều nhận định nàng là một kẻ cáo cậy oai hùm.
Nếu để họ hay nàng biết chút võ công thì kẻ gây sự sẽ ở một level khá cao, có thể sẽ không dễ đối phó.
Thành ra nhiệm vụ bảo vệ tam thiếu gia Khúc Trường Lâm hầu hết đều do những gia đinh khác thực hiện, bản thân nàng vẫn luôn là một lá bài chưa lật.
Nếu có ai đó gạ kèo đánh nhau thì Thụy Hương luôn dùng văn mẫu rằng nàng chỉ là một kẻ hầu người hạ chứ không phải kẻ biết võ công, cho nên nàng không muốn đánh nhau.
Nhìn tới bốn người đang hỗn chiến kia, lúc này đã có hai người bị văng ra.
Điểm chung là thân thể họ đều bay về hướng Dương Lăng.
Một người được Dương Lăng và sư đệ đưa tay ra đỡ, một người còn lại được Thụy Hương đỡ.
Khác với những người khác luyện công thì luyện được chiêu thức, nội lực lại là phần khó nhất.
Thụy Hương hoàn toàn ngược lại, nội lực khá mạnh nhưng chiêu thức thì học cỡ nào cũng không thể tiếp thu được hết.
Đó cũng là lý do nàng luôn cho rằng bản thân mình yếu hơn kẻ khác.
Đỡ được vị thánh tử, quay qua nhìn vị Vương gia và sư đệ kia, hai người hoàn toàn không hề cho rằng việc nàng đỡ được người khác có gì bất thường cả.
À đúng rồi, tí nữa thì quên người mạnh hơn có thể cảm nhận được nội lực của kẻ yếu hơn.
Nhìn sang sân đấu, lần nữa Thoa Thục Quyên lại chiếm thế thượng phong.
Có vẻ như việc này đã diễn ra quá nhiều lần nên Thoa tiểu thư cũng không bất ngờ hay tỏ vẻ vui mừng gì nhiều.
Trái lại với hai người đã đứng dậy chỉnh trang quần áo, cái tên thánh tử Lý Vinh Khôi mà Thụy Hương vừa đỡ lại làm như động vật không xương sống, dặt dẹo không muốn đứng lên.
So với biểu cảm không biết làm sao cho phải của Thụy Hương và ánh mắt hiếu kì của những người xung quanh, thánh tử Lý Vinh Khôi vẫn cứ tỏ ý không muốn đứng dậy rời khỏi vòng tay của nàng.
Sau đó Thụy Hương trực tiếp buông tay để cho mỹ nam số một của Ma giáo dùng mông tiếp đất.
Dưới tiếng cười khẽ của những người xung quanh, mỹ nam Lý Vinh Khôi vẫn chưa hiểu sao người ta không những không đỏ mặt trước nhan sắc của hắn mà còn vô tình để hắn ngã ra như thế.
Đã vậy phản ứng của mấy người là sao? Cười gì chứ? Không lẽ nhan sắc của hắn đã tụt hạng rồi sao?
Đã vậy cái tên cười nhiều nhất lại là Dương Lăng nữa chứ.
Lý Vinh Khôi: "Dương Lăng, nghe nói ngươi đang qua lại với nhị thiếu nhà họ Khúc đúng không?"
Dương Lăng lập tức nghiêm túc: "Thì sao?"
Có ai mà không biết cái tên này cực kì có mị lực, bất kể nam hay nữ sẽ đều gục ngã nếu hắn ta cố ý tán tỉnh.
Không lẽ cái tên này định đập chậu cướp hoa? Đừng cho rằng Lý Vinh Khôi có võ công và địa vị trong Ma giáo cao hơn mà hắn sợ!
Lý Vinh Khôi: "Nếu ngươi còn cười nữa thì ta sẽ nói cho Khúc Trường Khanh biết lúc nhỏ ngươi cứ lẽo đẽo theo chân ta, vừa bám theo vừa gọi "Mỹ nam" suốt cả ngày"
Dương Lăng: "…"
Đây là một câu chuyện cười trong Ma giáo, không ai không biết điều này.
Dương Lăng thời điểm đó không những liên tục bám theo Lý Vinh Khôi mà còn dẫn đầu một nhóm những đứa nhỏ cuồng nhan sắc Lý Vinh Khôi nữa.
Cho tới năm mười sáu tuổi, Dương Lăng quay về Hoàng thất nhận tước vị thì chuyện này mới kết thúc.
Dương Lăng quay đầu qua phía Thụy Hương: "Ngươi sẽ không nói chuyện này cho Trường Khanh biết, đúng không?"
Thụy Hương không nói gì, chỉ nhìn về phía hắn.
Dương Lăng tự nhiên thấy hơi chột dạ, sau đó hắn nhớ ra Thoa Thục Quyên và Khúc Trường Khanh là bạn bè thân thiết kiêm đối tác làm ăn.
Vậy thì khả năng Trường Khanh đã biết chuyện này là rất cao.
Tuy vậy hắn vẫn cầu mong vào khả năng rất nhỏ còn lại, hắn nhìn qua chỗ của vị sư tỉ nào đó.
Thoa Thục Quyên lúc này cười như được mùa, từng câu từng chữ nàng nói ra như đưa Dương Lăng xuống hố sâu tuyệt vọng: "À, chuyện đó ta kể cho Trường Khanh nghe từ lâu rồi, ngươi không cần