Hồ linh tuyền tuy là tốt thật nhưng cũng không phải có thể thường xuyên sử dụng.
Thứ nhất hắn không bị thương.
Thứ hai hắn đã quá nhiều lần tiếp nhận dưỡng hồn, dưỡng thể rồi.
Thứ ba, hắn sử dụng linh tuyền với tần suất quá mức dày đặc thì những lần ngâm mình sau sẽ không có quá nhiều tác dụng.
Thứ tư, hắn không muốn bị phát hiện vì quá thường xuyên đến hồ linh tuyền.
Nhắc đến hồ linh tuyền, Phạm Gia Huân chợt nhớ ra lần đầu đến thì hệ thống đã hút hơn nửa cái hồ khiến diện tích hồ thu nhỏ đáng kể.
Chiều tối sẽ có mấy con linh thú chạy đến vừa tuần tra vừa uống nước nhưng giống như chúng không cảm thấy quái lạ khi cái hồ bé hơn hẳn kích thước thường ngày chúng thường thấy.
Linh thú đã đạt cấp hóa thần, cơ bản đầu óc cũng kém đứa trẻ bốn tuổi là bao nhiêu, tại sao về sau cũng không thấy động tĩnh gì ta.
Không nghĩ ra nổi lý do, Phạm Gia Huân quay lại với việc tu luyện, định bụng chờ hệ thống quay lại sẽ hỏi nó sau.
Thấy Lâm Thư nhập định, Tây Môn Phong Vĩnh cùng Tây Môn Hinh Anh lén la lén lút chuồn khỏi tiểu viện.
Vì để hòa nhập màn đêm tốt hơn, hai người còn huyễn hóa màu lông của mình thành màu đen.
Cứ thế một mèo một chim béo nối đuôi nhau chạy đến hồ linh tuyền ngâm mình cả đêm.
"Chíp chíp" Ca ca, huynh nhắm mắt lại đi, cái mắt mèo của huynh giữa đêm trăng đang phát sáng lên kia kìa! Ai không biết thì còn tưởng huynh đang rình xem ca phu đó!
Tây Môn Phong Vĩnh quơ miêu trảo tát đầu chim béo gục xuống linh tuyền.
Đến khi Hinh Anh nhô đầu nhìn qua thì đại ca đã trở thành một cục đen thui hòa nhập với bóng đêm rồi, không có ánh sáng lòe lòe như lúc nãy nữa!
Đến tờ mờ sáng, Tây Môn Phong Vĩnh và Tây Môn Hinh Anh lén chạy về tiểu viện kia, lần nữa huyễn hóa trở về tạo hình ngày hôm qua.
Nhìn đại ca tơn hớn chạy về phía Lâm Thư nhảy bổ lên người hắn mèo méo meo các kiểu dụi dụi kia kia.
Tây Môn Hinh Anh quả thực muốn thay ca ca tìm lại thứ gọi là liêm sỉ trở về.
Để không phải nhìn cảnh tượng này, Tây Môn Hinh Anh còn muốn làm một con chim béo ủ rũ gục đầu vào tường nhưng lại sợ ca phu cho rằng bản thân là con linh thú đang tủi thân, rồi ôm an ủi này nọ.
Nghĩ đến đại ca sẽ nhìn mình bằng cái ánh mắt gì, cái biểu cảm gì, Tây Môn Hinh Anh chợt rùng mình đến lông trên người cũng dựng lên không khác con nhím màu vàng.
Thế là Tây Môn Hinh Anh nhanh trí dùng đôi chân chim ngắn cũn cỡn vác cái thân tròn vo như quả bóng chạy ra bên ngoài.
Lăng xăng như một con chim ngờ nghệch đi qua đi lại ngắm mấy bụi cỏ, ngó ngó nghiêng nghiêng nhìn ngắm đến chính bản thân mình cũng không hiểu mấy cọng cỏ đẹp ở chỗ nào!
Ngửi thấy mùi thơm, Tây Môn Hinh Anh quay ngoắt cái đầu lại, vừa lúc Phạm Gia Huân cũng nhìn ra gọi hắn vào ăn sáng.
Tây Môn Hinh Anh le te chạy vào, không quên dang đôi cánh bé tẹo ra để lấy thăng bằng, tránh khỏi tình trạng lấy mỡ làm đệm.
Chờ cho Quýt với Tuyết ăn xong, Phạm Gia Huân thu dọn chén đĩa rồi mới để chúng trong tiểu viện, chính mình thì ra ngoài.
Tây Môn Phong Vĩnh đâu dễ gì chấp nhận cái tình trạng xa nhau một khắc dài tựa ngàn thu, liền dùng bạch miêu trảo sống chết không chịu xuống, mặc cho ai kia dỗ thế nào.
Tây Môn Hinh Anh: "…" Đại ca! Huynh không giữ lại chút giá nào để xào thịt bò hay sao?
Chờ cho ca phu thỏa hiệp ôm đại ca ra ngoài thì hắn cũng không chịu ở lại sân viện trông nhà, lập tức dang đôi cánh bé tí phành phạch bay lên đậu trên vai ca phu.
Tây Môn Hinh Anh còn làm ra cái vẻ mặt ngu ngu kiểu ngươi không mang ta theo thì ta lấy nước mắt dìm chớt hai người cho coi mà nhìn qua.
Phạm Gia Huân hết cách, mang theo một bên vai là một con mèo đang ngồi như thể vai hắn là ngai vàng, bên vai còn lại thì có một con chim béo đang đậu, mỡ tràn ra không khác gì quả bóng bay bị ấn xuống.
Một hồi sau thì Tuyết và Quýt bắt đầu đổi chỗ, Tuyết thì nằm dài người ra vắt từ bên này sang bên kia vai, không khác gì cái khăn.
Quýt thì trực ngồi lên đầu hắn, cảm giác đội một quả cầu mỡ màu vàng trên đầu khiến Phạm Gia Huân đồng cảm sâu sắc với những người đeo một đống trang sức trên tóc.
Ngự kiếm ra ngoài Huyễn Sơn Tông, Phạm Gia Huân cầm theo bản đồ mà Mười Năm Thất Bát để lại tìm đến một khe núi, bên trong đó toàn là linh thảo cực hiếm.
Khoảng ba năm nữa, cặp đôi nam chính trong một lần bị truy sát mới tìm đường chạy đến đây rồi mới phát hiện ra hằng hà sa số những linh thảo vốn cực hiếm lại mọc không khác gì cỏ dại ở nơi này.
Ban đầu, Phạm Gia Huân còn muốn đến đây từ ngày đầu tiên hệ thống đề nghị đi bí cảnh cơ nhưng bị