Vì đã lén ngâm hồ linh tuyền cả đêm, thực lực của hai người cũng gần trở về với trạng thái tốt nhất nhưng kẻ thù còn quá mạnh, trước mắt hai người phải nâng cao thực lực đã rồi tính.
Sáu trăm năm còn chờ được thì chẳng có lý do gì không thể chờ thêm.
Đi một đoạn, hai người sẽ nhổ một vài gốc linh thảo.
Tây Môn Hinh Anh thì đã muốn phát rồ, sắp tiến tới tình huống muốn chôn thân trong số linh thảo có khi cả ngàn, chục ngàn năm cũng có.
Cơ mà Tây Môn Phong Vĩnh đã rất nhanh vỗ tan mong muốn của hắn, y tìm một chỗ tương đối khuất làm một cái truyền tống trận.
Tây Môn Hinh Anh ai oán vẽ phù truyền tống ngay bên cạnh, chỉ muốn chửi đại ca đúng là tên dính vợ! Thực lực đã khôi phục thì cứ trực tiếp ngả bài với Lâm Thư không phải là được rồi sao! Lại còn muốn diễn cái màn cao nhân bất lộ tướng gì chứ, có mà muốn cơ hội ôm ấp người ta thì có!
Lúc sau, hai người nhanh chóng đi thu thập linh thảo.
Vì số lượng và chủng loại linh thảo quá nhiều mà không gian chứa của pháp khí thì có hạn, rất nhanh liền đầy.
Bắt đầu có những ánh sáng đầu tiên của ngày mới chiếu đến, hai người nhanh chóng trở về bên Lâm Thư.
Chỉ là quên mất một việc, pháp trận phòng hộ có thể cho người đi ra chứ không thể cho người đi vào! Mà hai người muốn đi vào thì phải phá phòng hộ, tương đương với việc hiện nguyên hình là tu giả đại thừa kì.
Nhận thấy Lâm Thư đã muốn tỉnh, hai người lập tức huyễn hóa thành hai con thú cưng, Tây Môn Hinh Anh thì giả ngu nước đến một cây linh thảo gần đó, lôi lôi kéo kéo đống linh quả.
Tây Môn Phong Vĩnh thì lập tức dựa sát vào trận phòng hộ, nằm khoanh chân giả ngủ, làm bộ một con mèo đáng thương lỡ dại chui ra ngoài rồi không thể vào được.
Phạm Gia Huân thoát khỏi trạng thái nhập định liền thu dọn hết đống đồ khi tối trải qua, một tay ôm mèo trắng đang ngủ, một bên gọi Quýt lại.
Hắn mang hai thú cưng ngự kiếm đi theo vị trí bản đồ đến một cái hồ gọi là hồ Thủy Linh.
Trong nguyên tác nói rằng nước hồ ở đây rất bình thường nhưng cá ở đây thì mang theo nồng đậm linh khí, ăn vào cũng trợ giúp tu luyện.
Mà nước hồ Thủy Linh cũng được dùng như một nguyên liệu giúp các luyện đan sư, luyện khí sư đơn giản hóa quá trình luyện chế.
Qua đoạn thời gian cùng hệ thống tung hoành khắp bí cảnh, Phạm Gia Huân đã học được cách thức nhét đồ vào kho của nó.
Từ trong nhẫn không gian lấy ra một loạt các nhẫn không gian khác.
Tất nhiên, là đệ tử nội môn thì Phạm Gia Huân không có nhiều thế này, tất cả là nhờ hệ thống âm thầm đoạt của tu giả khác khi đang ở trong bí cảnh.
Lấy nước hồ, bắt cá.
Đầu tiên là nướng hai con cá cho mèo và chim béo kia, sau là bước vào giai đoạn dựng một cái lò nho nhỏ, đơn giản làm cá gác bếp.
Trong khi chờ cá thì hắn đi xung quanh bắt đầu thu thập linh thảo.
Nơi này chỉ có linh thảo, không có cỏ dại, Phạm Gia Huân gặp thứ gì cũng cho vào nhẫn không gian, cứ cho hắn không biết hết công dụng của chúng nhưng hệ thống chắc chắn biết nên dùng thế nào!
Tây Môn Hinh Anh: "Chíp chíp" Đại ca, sao đệ không biết đệ tử nội môn có thể có nhiều nhẫn không gian như vậy chứ.
Tây Môn Phong Vĩnh: "Meo" Làm sao ta biết được.
Tây Môn Hinh Anh: "Chíp chíp" Thân là tu giả đại thừa kỳ, đi rất nhiều nơi nhưng lại chẳng phát hiện ra một nơi y như tiên cảnh thế này.
Đã thế nhẫn trữ vật chúng ta có được cũng không nhiều bằng ca phu! Đại ca, huynh thật biết cách chọn người.
Tây Môn Phong Vĩnh: "Meo!!!" Ý đệ là ta không nuôi nổi Lâm Thư ấy hả?
Cũng chẳng đợi Hinh Anh nhả thêm câu gì, Tây Môn Phong Vĩnh đã giơ móng vuốt, giúp đệ đệ cảm nhận được độ mềm mại của đệm chân mèo bằng phương pháp vật lý cơ bản nhất.
Không những khiến Hinh Anh không thể dừng việc lăn đều đều mà còn khiến bộ lông óng mượt của hắn xù xì, lấm lem bùn đất.
Nhận thấy Lâm Thư đang muốn đi về phía này, Tây Môn Phong Vĩnh lườm muốn cháy con mắt, khiến đệ đệ mình phải nhanh chóng chỉnh lại vẻ ngoài, cấm làm ra cái bộ dạng đáng thương