"Mộ Phong Vân!" Bàn tay Thẩm Long Ngọc vỗ lên giường, cố kiềm chế cơn giận và nói: "Đứng lên cho ta! Ngươi nhìn lại ngươi bây giờ mà xem trông giống cái gì chứ!"
"Ta không đứng đấy." Mộ Phong Vân không thèm quay đầu lại, ngồi xếp bằng trên giường, ôm chăn nói.
"Ngươi đừng ép ta phải động thủ!" Thẩm Long Ngọc trừng mắt, thấy tiểu sư đệ không nghe lời, y chỉ muốn xắn tay áo lên rồi kéo hắn xuống khỏi giường.
Mặc dù Mộ Phong Vân đã ngồi rất vững nhưng cũng không chịu nổi sự lôi kéo của Thẩm Long Ngọc.
Nhưng trong khoảnh khắc Thẩm Long Ngọc giơ tay kéo hắn, Mộ Phong Vân lại lập tức buông lỏng bàn tay đang ôm chăn ra và đổi sang túm lấy đầu giường.
Thẩm Long Ngọc kéo một cái nhưng lại không được, kéo tiếp thì lại sợ làm Mộ Phong Vân đau, thế là hắn ta buông tay ra, tức giận nói: "Được! Mộ Phong Vân! Ngươi mà không nghe lời nữa thì có tin ta sẽ vứt ngươi lại rồi cho ngươi tự về sơn môn không!"
"Tự về thì tự về." Mộ Phong Vân hờn dỗi nói: "Dù sao sư thúc mà không thấy ta thì chắc chắn sẽ hỏi ngươi."
Thẩm Long Ngọc bị hắn chọc tức đến mức nghiến răng nghiến lợi: "Được! Được lắm, tiểu tử thối, ta nên nhận ra ngươi không phải kẻ dễ đối phó từ trước mới đúng...!Xuống đây cho ta!"
"Ta không xuống!" Mộ Phong Vân bất mãn nói: "Sư huynh trưởng thành rồi mà còn giành giường ngủ với tiểu hài tử!"
"Tiểu hài tử mà ngủ giường cái gì! Lúc ta lớn bằng ngươi hiện tại ngày nào cũng ngủ trên sàn nhà!" Thẩm Long Ngọc cãi lại.
Mộ Phong Vân không cãi lại y nên dứt khoát không nói nữa, nhưng vẫn sống chết ôm chặt đầu giường không buông tay.
Cho dù nhìn thế nào thì cũng thấy đây là lỗi của Thẩm Long Ngọc.
Trong khách điếm chỉ còn sót lại cái phòng đơn này, gian phòng chật chội thì không nói, nhưng miễn cưỡng lắm thì cũng chỉ có một người nằm vừa cái giường này.
Mặc dù vóc người Mộ Phong Vân bé, nhưng nếu hai người cùng nằm thì vẫn rất khó chịu.
Vốn dĩ Mộ Phong Vân định cùng lắm thì hai người chấp nhận nằm chung một đêm, nhưng không biết trong đầu đại sư huynh nhà hắn nghĩ gì mà đặt chăn đệm của tiểu sư đệ xuống đất.
Mộ Phong Vân nhìn thấy thế thì chợt nhớ lại buổi tối đầu tiên hai người quen nhau, rõ ràng là không quen mà hắn lại không biết xấu hổ trải đệm của hắn xuống đất.
Không ngờ sau khi quen biết, mọi chuyện trái lại lại còn tệ hơn.
Ngay cả lời khách sáo cơ bản cũng không có mà bèn trực tiếp đuổi hắn xuống đất.
Mộ Phong Vân cảm thấy tủi thân cho nên bèn ôm chăn đệm ngồi trên giường giận dỗi.
Đương nhiên Thẩm Long Ngọc cũng có suy nghĩ của mình.
Trời nóng bức như thế này, nếu mà chen chúc với người khác trên một cái giường thì không phải là sẽ nóng chết à? Nhưng chăn đệm của khách điếm không đủ, nếu muốn nằm riêng thì có một người phải trải chăn đệm nằm dưới đất, lúc ngủ mình thậm chí còn không thể duỗi thẳng chân, chỉ đành để tiểu sư đệ chịu tủi thân một chút.
Ai ngờ mình còn chưa nói xong, tiểu tử này đã bùng nổ rồi nói mấy lời khó nghe.
Thẩm Long Ngọc nguýt hắn một cái, hắn lại nhìn lại ba cái, vẻ mặt căm phẫn như sắp anh dũng hy sinh, ai không biết còn tưởng Thẩm Long Ngọc định làm gì hắn!
Thẩm Long Ngọc sắp bị hắn làm cho tức chết, thế nhưng hắn ta lại không thể làm gì được sư đệ vô lại này, hắn là một tiểu hài từ, vô lại thì phải làm sao mới được chứ? Nếu dọa hắn thì lại sợ lúc về Khâu sư thúc sẽ biết được.
Trong vòng một tháng, Thẩm Long Ngọc không muốn lại bị Khâu sư thúc cằn nhằn.
Hắn ta đành phải lui một bước: "Ngươi buông tay, ta sẽ không để ngươi ngủ trên sàn nhà."
Mộ Phong Vân quay đầu nhìn Thẩm Long Ngọc một chút, trên mặt viết ba chữ "Ta không tin."
"Ta nói một là một, nói láo là chó con." Thẩm Long Ngọc vỗ một cái trên lưng Mộ Phong Vân: "Buông tay!"
Lúc này Mộ Phong Vân mới nửa tin nửa ngờ buông tay, nhưng vẫn vô cùng cảnh giác nhìn Thẩm Long Ngọc.
Trong lòng Thẩm Long Ngọc trở nên bi thương: "Ngươi nhìn ai mà như nhìn ăn trộm vậy!"
Dĩ nhiên là nhìn ngươi.
Mộ Phong Vân không nói gì mà kéo gối về phía mình rồi nằm xuống một góc gối dưới ánh mắt khinh bỉ của sư ca.
Vì thế, Thẩm Long Ngọc chiếm hơn nửa cái gối còn lại, duỗi thẳng chân ra và túm chăn lại.
Bây giờ đang là cuối hạ, gian phòng này lại ở phía Tây, đến trưa bị mặt trời chiếu vào rất nóng nên thật ra hoàn toàn không cần đắp chăn.
Nhưng có câu nói rất hay, không ăn bánh bao lại còn mở miệng tranh giành, hành động của Thẩm Long Ngọc vào trong mắt Mộ Phong Vân lại là y