Ánh trăng u ám, yếu ớt.
Thậm chí nó còn không chiếu ra được một cái bóng mờ nhạt, mà chỉ uể oải mà treo trên bầu trời nơi rừng cây rậm rạp.
Một bóng dáng bé nhỏ lẻ loi đi vào rừng cây nhỏ phía sau khách điếm.
Mộ Phong Vân khoác áo khoác đi ra ngoài để đi vệ sinh, hắn thầm cảm thấy thê thảm.
Hắn đang hối hận.
Sao chân tay mình lại vụng về như vậy chứ? Nếu như cẩn thận hơn một chút thôi, thì hắn cũng đã không đá vỡ cái bô rồi.
Nếu như không đá vỡ cái bô, thì hắn cũng không cần phải mạo hiểm, nửa đêm nửa hôm chạy ra ngoài đi tìm nhà vệ sinh rồi.
Con đường này vừa vắng vẻ lại vừa dài, xung quanh không hề có hơi người, phía xa xa còn có mấy tiếng động lạ truyền đến, thỉnh thoảng cứ có một cỗ âm khí phả lên sống lưng.
Tiếng bước chân của Mộ Phong Vân cứ lẻ loi vang vọng khắp bốn phía, hắn căng thẳng mà liếc nhìn xung quanh, siết chặt áo khoác mà chạy chầm chậm.
Chỗ đi vệ sinh ở rất xa khách điếm, hơn nữa lại còn là lộ thiên.
Nếu như Mộ Phong Vân không gấp đi vệ sinh, thì cả đời này hắn cũng không muốn đi đến cái chỗ như thế.
Hắn bịt mũi, vội vàng đi vào giải quyết, rồi lại bịt mũi chạy ra ngoài, chuẩn bị quay về.
Lúc đến thì thì do đang gấp gáp nên vẫn cảm thấy ổn, nhưng giờ không gấp nữa, trong lòng lại cảm thấy bất an, giống như giây tiếp theo sẽ có cái gì đó xông ra vậy.
Giờ Mộ Phong Vân mắt thì nhìn sáu đường còn tai thì nghe tám hướng, cẩn thận mà đi về phía trước.
Rắc.
Tiếng cành cây gãy truyền đến từ phía sau.
Ai!?
Mộ Phong Vân quay đầu lại, nhưng lại không nhìn thấy ai.
Một chiếc lá chầm chậm rơi xuống.
Đột nhiên một người mặc đồ đen vọt đến trước mặt Mộ Phong Vân.
Mộ Phong Vân lui về phía sau một bước, né tránh bàn tay của người đó, lạnh lùng nói: “Người nào?”
“Ây dô, phản ứng của nhóc cũng nhanh phết đấy.” Người mặc đồ đen cười lạnh một tiếng, sau đó bổ nhào về phía trước: “Chạy đi đâu?”
Mộ Phong Vân nhắm chuẩn hướng hắn ta xông đến, lập tức xoay người trốn sang bên cạnh, chui qua nách của gã.
Người đàn ông cao lớn kia lại vồ hụt: “Con mẹ nó!”
Mộ Phong Vân không kịp nghĩ nhiều, nhanh chóng chạy về phía trước.
Nhưng mà đúng lúc này, đột nhiên có một chiếc xích xuất hiện ngay trước mặt hắn, Mộ Phong Vân không tránh kịp nên ngã rầm xuống đất.
Mộ Phong Vân cố nhịn cơn đau nơi đầu gối, vùng vẫy mà đứng dậy, lại có hai người xuất hiện trước mặt hắn.
Hai người này cũng mặc đồ đen như người đàn ông to cao phía sau, không nghi ngờ gì nữa đây chính là đám ma tu cách vách.
Người phía sau cũng đi đến: “Chạy? Chạy nữa đi?”
Một tên ma tu ngồi xổm xuống, nghe giọng nói thì là một người phụ nữ: “Tiểu tử, ta khuyên ngươi vẫn nên ngoan ngoãn đi, thế thì đỡ chịu khổ hơn chút.”
“Ca ca ta đang ở gần đây.” Mộ Phong Vân nhìn chằm chằm đám người trước mặt: “Cho dù các người muốn làm cái gì, thì tốt nhất là dừng tay lại đi.”
Người nữ ma tu kia giống như nghe được chuyện cười gì đó, cười khanh khách vài tiếng: “Ca ca ngươi? Tiểu tử, ngươi cảm thấy bọn ta sẽ sợ sao?”
“Đợi đã.” Một tên ma tu khác cẩn thận nói: “Nghe những lời này của nó, hình như nó cũng có lai lịch gì đó, hay là…”
“Hay là cái gì mà hay là? Ngươi có thể đừng có lúc nào cũng nhu nhược, lo bò trắng răng không hả?” Nữ ma tu kia liếc người kia một cái: “Người đang ở trong tay chúng ta rồi, chẳng lẽ lại để cho nó đi về hả? Cho dù nó là ai đi nữa, thì giờ cũng chỉ là một đứa trẻ đơn cô thế cô, cũng không phải là thân sĩ lợi hại gì, giỏi lắm là một tán tu mà thôi.”
Nữ ma tu lại nhìn sang phía Mộ Phong Vân: “Hay là ngươi nói cho bọn ta biết, rốt cuộc ca ca ngươi… A!”
Mộ Phong Vân ném một nắm đất lên mặt nữ ma tu, hắn nhanh chóng chạy ra bên ngoài: “Sư ca! Cứu… A!”
Người đàn ông to cao phía sau phản ứng lại rất nhanh, lúc Mộ Phong Vân chạy đi thì hắn ta đã đuổi theo rồi vật ngã hắn, gã lấy tay bịt miệng Mộ Phong Vân lại: “Tiểu tử thối này, mới không đề phòng một chút mà ngươi đã quấy phá rồi! Sư tỷ, phải làm sao với thằng nhóc này đây?”
Người phụ nữ kia xoay mắt: “Suýt nữa thì nó chạy thoát rồi! Tiểu tử nghịch ngợm này…”
Người phụ nữ đi lên hung hăng nhéo mặt Mộ Phong Vân một cái: “Rơi vào tay tỷ tỷ thì bớt gian xảo lại đi.
Tỷ tỷ ấy, ghét nhất là mấy đứa trẻ không nghe lời đó.”
Mặt Mộ Phong Vân bị ả ta nhéo thành hai vết bầm tím.
“Xương cốt tiểu tử này lại rất được đấy, dáng vẻ cũng đoan chính phết.” Người phụ nữ hừ lạnh một tiếng, một luồng ta khí toát ra từ đôi mắt mèo đó: “Nhưng mà, tính tình lại rất chết tiệt, toàn thân toàn là khuyết điểm.
Giao cho đại sư Tham Tuân xem có thể chỉnh được nó không.”
“Vâng!” Người đàn ông to cao nói, gã nhìn về phía Mộ Phong Vân, xấu xa mà nói: “Tiểu tử, đã nói với ngươi là phải ngoan ngoãn từ trước rồi, lại cứ không nghe cơ.
Giờ chọc giận sư tỷ, để sư tỷ đưa ngươi cho đại sư Tham Tuân, giờ ngươi không chết thì cũng bị lột da.”
Nữ ma tu thổi đất khỏi móng tay mình: “Lão Tam à, đêm nay vất vả cho ngươi rồi, mang nó về đi để tránh đêm dài lắm mộng, đỡ bị ca ca của hắn phát hiện.
Ta và Lão Nhị xử lý xong chuyện bên này rồi sẽ quay về.”
“Vâng!”
…
Thẩm Long Ngọc bắt chéo chân mà nằm trên giường.
Ộp… Ộp
Con ếch ngoài kia cứ kêu liên tục, Thẩm Long Ngọc bị quấy rầy nên không ngủ được, dứt khoát nhắm mắt lại mà đếm số tiếng ếch kêu.
Tiểu sự đệ chạy ra khỏi phòng rồi đi ra sau viện, lại chạy đến chỗ khuất mà hắn ta không nhìn thấy được, chắc tầm bảy mươi mét, đếm được ba mươi tiếng kêu.
Còn từ chỗ khuất đến nhà vệ sinh còn chưa đến một trăm mét.
Thẩm Long Ngọc ngồi bật dậy, ếch đã kêu đến tiếng một trăm hai mươi rồi, nhưng Mộ Phong Vân vẫn