Bọn họ men theo dấu chân rời khỏi con đường, và dần dần đi vào sâu trong rừng cây.
Lúc đó mấy người vẫn luôn men theo con đường nên không quá chú ý đến bên này.
Hôm nay quan sát kỹ hơn thì sẽ thấy có một mớ dấu vết lộn xộn trong khu rừng rậm rạp.
Có vài cây bị đổ, và cỏ cũng bị giẫm nát.
Có thể thấy được ở đây có người từng đánh nhau, nhưng mặt đất lộn xộn kinh khủng nên không thể đoán được đối phương có bao nhiêu người.
Mộ Phong Vân chú ý thấy một vài cây đã bị gãy ngang.
Mặt cắt cao thấp không đồng đều, có lẽ không phải dùng kiếm khí, mà dùng thứ gì đó không sắc trực tiếp cắt ngang: “Sư huynh, chỗ này...”
Mộ Phong Vân quay lại thì thấy Thẩm Long Ngọc và Tống Thư Văn không có ở bên cạnh.
Bọn họ ngồi xổm cách đó hơn mười mét, và đang hợp sức đẩy một tảng đá lớn.
“Mau qua giúp!” Tống Thư Văn hét lên từ đằng kia.
Mộ Phong Vân và Lý Khuê Nhuế vội vàng chạy tới, dùng toàn bộ sức lực hợp sức với hai vị sư huynh đẩy hòn đá sang một bên.
Hòn đá bị lật đổ, mấy người chồm tới thì thấy giữa tảng đá có một cái động lớn, còn quấn dây thừng ở trên.
Phía dưới tảng đá lộ ra một cửa động có chiều rộng đủ cho ba người vào.
“Đây là cái gì?” Lý Khuê Nhuế hỏi.
“Hẳn là cái động mà nhóm người kia đào.
Chúng ta chú ý thấy đất xung quanh có dấu vết bị xới lên, muốn đẩy thử, quả nhiên là như vậy.” Tống Thư Văn nhìn vào trong: “Bên trong đen như mực, ngươi đoán xem bên dưới có thể có cái gì?”
“Người.” Thẩm Long Ngọc chỉ vào tảng đá vừa bị đẩy ra: “Có thấy không? Ở trên có một sợi dây buộc vào.
Động này quá nhỏ nên không thể ngự kiếm.
Bọn họ buộc sợi dây thừng này vào chứng tỏ họ cò muốn đi lên từ đây.”
“Vậy bây giờ phải làm sao?”
“Ngươi ở trên này trông coi hai người bọn họ, ta xuống dưới xem một chút.” Thẩm Long Ngọc nói xong chuẩn bị chui vào trong động.
“Chờ đã!” Mộ Phong Vân ngăn hắn ta lại.
“Sao vậy?” Thẩm Long Ngọc kêu lên, một chân đã cho vào trong động.
“Ta đi với huynh, đi một mình rất nguy hiểm.”
Thẩm Long Ngọc nhíu mày: “Ngươi chỉ là một nhóc con mà cũng đi theo tham gia trò vui à.”
“Đừng xem ta là trẻ con.” Mộ Phong Vân nói: “Đại sư huynh đi phía trước, ta đi theo phía sau, nhị sư huynh cùng Lý Khuê Nhuế thì chi viện ở phía trên, nếu có chuyện xảy ra ta có thể lui ra ngoài báo cáo tình hình kịp thời.
Như vậy thì an toàn hơn đôi chút.”
Mộ Vân Phong thấy Thẩm Long Ngọc vẫn không trả lời thì nói: “Ta có thể giúp, ta sẽ không cản trở đâu.
Nhị sư huynh, huynh nói thử xem?”
Thật ra có ngươi hay không cũng giống nhau.
Nhưng Tống Thư Văn cũng không biết xấu hổ mà ngăn cản sự nhiệt tình của sư đệ, dù sao Thẩm Long Ngọc có bảo vệ thêm một người cũng chỉ là việc thuận tay, càng không nói đây vốn là tùy tùng của hắn ta.
Tống Thư Văn nói: “Nếu hắn muốn đi thì ngươi để hắn đi đi.
Dù có chuyện gì xảy ra, lẽ nào Thẩm Long Ngọc ngươi cũng không thể bảo vệ tốt một nhóc con?”
Thẩm Long Ngọc suy nghĩ một chút: “Cũng được, lúc xuống dưới cẩn thận một chút, giữ chặt sợi dây thừng, đừng đánh vào đầu ta.”
“Hiểu rồi.”
Suy xét ở phía dưới có thể có người, hai người họ cũng không có đốt đuốc, sờ soạng đi xuống giếng.
Mộ Phong Vân phóng linh thức ra để tra xét xung quanh, đồng thời thận trọng leo xuống.
Mặc dù Thẩm Long Ngọc nhất định có thể tiếp được hắn, nhưng hắn cũng không dám thật sự ngồi lên đầu đại sư huynh tính tình nóng nảy.
Thẩm Long Ngọc không có băn khoăn nhiều như vậy, xuống rất nhanh, trong thời gian ngắn liền kéo ra khoảng cách với Mộ Phong Vân.
Mộ Phong Vân vừa mới nhập môn, phạm vi linh thức tra xét được cũng chỉ hơn ba mét vuông.
Thẩm Long Ngọc thì khác, linh thức của hắn ta vừa ra thì phát hiện dưới đáy hang động có một không gian rất lớn, có điều không gian đó bị chia thành hai phần bởi một thứ, các phần đều phân chia cao thấp.
Bây giờ tình hình tầng dưới không rõ lắm, nhưng có thể cảm giác rõ ràng tầng trên có ba người.
Nghĩ tới có thể là những người đã đến thôn cách đây vài ngày.
Thông qua nhiều manh mối khác nhau để lại, trong lòng Thẩm Long Ngọc đã hình dung ra hình dáng của những người này.
Tu vi của ba người đều không cao, trong đó có một người có khinh công rất kém, một người có sức lực rất lớn, người còn lại có khuôn mặt tuấn tú.
Tất nhiên, đây cũng có thể đều cùng một người.
Thẩm Long Ngọc buông tay, nhanh chóng ngã xuống.
Khi lòng bàn chân chạm đất phát ra tiếng “rầm”.
Thông qua xúc cảm âm thanh hoà vào nhau, hắn ta đoán được mình đang giẫm lên là một tảng