Quả thật Thẩm Long Ngọc cũng nghi ngờ mắt mình có vấn đề.
May mắn thay, Tứ sư đệ nhanh chóng xua đi ý nghĩ trong đầu hắn ta, xuyên qua bóng tối, Thẩm Long Ngọc nghe thấy Tứ sư đệ ngây ngốc hỏi: “Đối diện là đại sư huynh và nhị sư huynh sao?”
Được rồi, mắt có vấn đề thì bỏ qua đi, lẽ nào lỗ tai cũng hư sao.
Thẩm Long Ngọc xác nhận người đối diện là Hoa Mai Kim, tứ sư đệ của hắn ta, không thể là giả.
Đồng môn mọi người gặp nhau, không cần phải chiến đấu nữa.
Sau khi tâm trạng bình tĩnh lại, Thẩm Long Ngọc xoa xoa ấn đường: “Không bị thương chứ?”
“Khá tốt.” Một đệ tử khác hoạt động toàn thân, cười toe toét: “Chỉ cần đi lên điều tức một lúc là tốt rồi.”
“Vậy thì tốt.” Thẩm Long Ngọc nói: “Này, tại sao các ngươi cũng ở đây?”
“...” Hoa Mai Kim lúng túng nói: “Chúng ta cũng bất ngờ.
Sao các sư huynh cũng tới đây?”
Tống Thư Văn nói: “Chờ lên trên rồi chúng ta nói những chuyện này sau.
Phía trên chỉ có hai đứa trẻ, ta không yên tâm lắm.”
“Được.”
Mấy người nhất trí đồng ý, đón lấy dây thừng cố gắng leo từng bước lên trên.
Hoa Mai Kim là người đầu tiên leo lên được, bất chấp sự kỳ vọng của mọi người.
Người hắn ta đầy bụi đất chui ra từ trong động, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy hai nhóc con đang ngu ngơ nhìn bọn họ.
Hai nhóc con vẫn đang ôm một đống đá trong ngực.
Ha.
Hoa Mai Kim nhếch miệng cười.
Tảng đá trong ngực Mộ Phong Vân rơi ầm ầm xuống đất.
Sao lúc xuống là Đại sư huynh mà lúc lên lại là Tứ sư huynh?
Mộ Phong Vân còn đang bối rối, liền nghe thấy Hoa Mai Kim lúng túng nói: “Các ngươi, các ngươi cũng ở đây...”
“Sao, sao tứ sư huynh cũng ở đây...” Lý Khuê Nhuế kéo Mộ Phong Vân rồi lên tiếng hỏi.
Mộ Phong Vân suy nghĩ một chút: “Tứ sư huynh theo chân Ma giáo nên mới tới đây phải không?”
“Đúng vậy.” Lúc Hoa Mai Kim đang nói chuyện, những người phía sau cũng lần lượt leo lên: “Vốn dĩ chúng ta đang điều tra Ma Giáo, dựa theo manh mối lần trước của các ngươi mà tìm tới được đây.
Còn các ngươi thì sao?”
“Lúc chúng ta ở nhờ thôn Hoàng Bắc thì nghe nói rằng có mấy trẻ con bị mất tích nên mới đi tìm.” Tống Thư Văn vừa nói vừa phủi vết bẩn trên người.
“Ừ.” Thẩm Long Ngọc gật đầu, nói y như thật: “Lúc chúng ta hỏi thăm, người trong thôn nói với chúng ta rằng có một người hiềm nghi có sức mạnh như trâu, tu vi không cao, khinh công cũng rất kém nhưng lại có ngoại hình tuấn tú.
Vì vậy, chúng ta dựa theo những manh mối dân trong thôn cung cấp đuổi tới đây.”
Nghe vậy, Hoa Mai Kim ngượng ngùng sờ ót: “Thật ra cũng không tuấn tú như vậy...”
Thẩm Long Ngọc: “...”
Trọng điểm ở chỗ này sao?
Thẩm Long Ngọc bất đắc dĩ nói: “Vậy cuối cùng tình hình của các ngươi là sao? Bây giờ người dân ở thôn Hoàng Bắc coi các ngươi như tội nhân mà đòi đánh đòi giết.
Vì sao vậy?”
Hoa Mai Kim nghiêm túc suy nghĩ: “Chuyện này kể ra cũng dài lắm...”
Thẩm Long Ngọc nói: “Vậy kể trọng điểm đi!”
“Ồ, được rồi.” Hứa Vân nói: “Chuyện dài lắm.
Chúng ta theo lời đại sư huynh nói đi thẳng đến nhà trọ, ai ngờ vừa đến liền chạm mặt với đám Ma giáo kia! Đương nhiên là chúng ta không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, vì vậy chúng ta vội vàng đuổi theo muốn xem bọn họ đi đâu, ai ngờ...”
Thẩm Long Ngọc che trán: “Hoa Mai Kim, ngươi tranh thủ im miệng lại đi.”
Hoa Mai Kim ngậm miệng lại, nhìn vẻ mặt vô tội của hắn ta giống như không biết mình đã làm sai điều gì.
“Sư huynh, để ta làm đi.” Sử Thanh nói.
Thẩm Long Ngọc nhẹ gật đầu.
Sử Thanh bèn nói: “Sau khi chúng ta đuổi theo Ma giáo tới đây đã bị đứt manh mối.
Bởi vì chúng ta lo lắng rằng chúng đang trốn trong dân trong thôn, sợ bọn chúng trà trộn vào trong dân trong thôn cho nên chúng ta đã ở lại thôn một đêm xem xét có phát hiện được gì không.
Một hộ họ Cao đã chứa chấp chúng ta.”
Tống Thư Văn cau mày: “Chờ một chút, tại sao dưới tình hình có trẻ con liên tục mất tích mà hộ có trẻ con như bọn họ lại nguyện ý cho các ngươi ở lại qua đêm? Nói không chừng trong chuyện này có điều kỳ quái.”
“Chuyện này...” Sử Thanh do dự nhìn Hoa Mai Kim.
“Ta biết!” Đúng lúc này, một đệ tử khác tên là Vương Chi Linh bỗng cắt lời, hắn ta mở miệng cố để giọng điệu mình trở nên thần bí hơn khiến mấy người rất ngạc nhiên: “Thật ra, lúc đầu chúng ta cũng nghi ngờ, tại sao những nhà khác né chúng ta còn không kịp, còn nhà bọn họ giống như cầu mà không được để chúng ta ở lại qua đêm chứ? “
“Đúng vậy, vì sao chứ?” Lý Khuê Nhuế nể mặt hỏi.
“Sau này chúng ta mới biết chuyện.” Vương Chi Linh nói: “Thật ra người nhà kia nhìn trúng khuôn mặt đẹp của tứ sư huynh chúng ta và muốn hắn trở thành con rể nhà họ.
Mặc dù Cao cô nương không phải rất phong hoa tuyệt đại nhưng cũng xem như một mỹ nhân thanh tú.
Hơn nữa mặc dù nhà họ Cao là một hộ người nhà quê, nhưng trang hoàng phủ đệ và chi phí ăn mặc cũng rất được chú ý.
Tứ sư huynh...”
Nói đến đề tài này, Hoa Mai Kim không khỏi có chút xấu hổ, đỏ mặt nhìn chằm chằm mặt đất ho khan hai tiếng.
Đáng tiếc