Thẩm Nguyệt Lăng không biết tại sao Dạ Phong lại thay đổi tính cách nhanh như thế, nhưng không thể không nói y như thế này moe chết đi được.
Thẩm Nguyệt Lăng bất tri bất giác đưa tay xoa đầu y, khuôn mặt tươi cười như hoa, ừm tóc thật mềm, cảm giác thật tốt.
Bị xoa đầu như vậy, Dạ Phong có chút không quen, phải biết từ khi mẫu thân mất đã không còn ai dịu dàng xoa đầu y như thế này nữa. Những ngày tháng nhơ nhuốc bẩn thỉu đó y chưa bao giờ muốn nhớ lại.
Giờ phút này bàn tay đã từng bảo vệ y kia lại đang dịu dàng di chuyển trên đầu y, khiến y vừa cảm thấy lạ lẫm vừa lưu luyến. Nếu có y muốn thời khắc này không bao giờ trôi đi.
Trên thế gian cũng chỉ có người này quan tâm đến y.
Bàn tay Thẩm Nguyệt Lăng không ngừng di chuyển trên đầu Dạ Phong, Thẩm Nguyệt Lăng cảm xúc thăng hoa, càng xoa càng nghiện hoàn toàn không có dấu hiệu ngừng.
Cuối cùng Dạ Phong luyến tiếc đem móng vuốt của Thẩm Nguyệt Lăng hất ra, hai má hơi đỏ, lông mi nhíu lại, nói: "Huynh muốn sờ đến khi nào, đầu nam nhân có vàng không thể để người khác tùy tiện sờ."
Dù tức giận nhưng trong mắt Thẩm Nguyệt Lăng vẫn là một tiểu shouta biệt nữu, hắn cười cười nói: "Xin lỗi."
Dạ Phong ngoảnh mặt đi lên phía trước, đi được vài bước y quay lại, nói: "Không phải huynh muốn dẫn ta đi thăm quan nơi này sao? Còn đứng đó làm gì?"
Thẩm Nguyệt Lăng hoàn hồn vội vàng chạy lên, hắn cười ha hả nói: "Vậy đi thôi."
Thẩm Nguyệt Lăng giới thiệu sơ lược về Thao Trường cho y, đi đến một một chỗ Thẩm Nguyệt Lăng dừng lại chỉ tay vào tòa trạch cách đó không xa, nói: "Tòa trạch đó là nơi tu luyện của nữ tu."
Dạ Phong nhìn sang: "Nơi tu luyện phải chia ra sao?"
Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Dĩ nhiên phải chia ra, có thể đi bộ qua lại nhưng không biết tập cùng nhau."
Dạ Phong gật đầu đã hiểu, y đối với mấy điều này cũng không tò mò, đột nhiên y nhìn Thẩm Nguyệt Lăng, hỏi: "Tất cả các tu sĩ đều tập luyện ở đây sao?"
Thẩm Nguyệt Lăng gật đầu: "Đúng vậy."
Y chỉ gật đầu rồi không nói gì nữa, Thẩm Nguyệt Lăng dẫn y đi thêm một đoạn thì gặp được Bạch Liên Hoa và Tống Tiêu Minh đang cùng nhau chơi đùa dưới bãi cỏ.
Nam chính nữ thần ở cùng nhau như vậy thật sự quá chói mắt, hào quang hai người cộng lại có thể làm mù mắt hắn luôn.
Tuy nữ thần hơi mệnh yểu nhưng Thẩm Nguyệt Lăng nghĩ chỉ cần tìm cách không cho Dạ Phong hắc hóa thì Bạch Liên Hoa cũng sẽ không chết.
Khác với Thẩm Nguyệt Lăng, Dạ Phong vừa nhìn thấy Bạch Liên Hoa hai mắt đã tối sầm, khuôn mặt quay về với biểu cảm lạnh nhạt. Trực giác y mách bảo nữ nhân Bạch Liên Hoa này sẽ gây hại đến Thẩm Nguyệt Lăng, hắn không thể ở cạnh nàng.
Dạ Phong muốn kéo tay Thẩm Nguyệt Lăng rời đi nhưng chậm một bước, Bạch Liên Hoa đã nhìn thấy hai người, nàng lại gần nói gì đó với Tống Tiêu Minh, sau đó Tống Tiêu Minh liền nhìn qua đây.
Tống Tiêu Minh thấy hai người liền chạy qua, làn da bánh mật cùng với đôi mắt đen của hắn càng thêm rực rỡ dưới ánh mặt trời.
Bên ngoài Thẩm Nguyệt Lăng vẫn bình tĩnh mỉm cười nhưng bên trong tiểu nội tâm dùng hàng vạn icon che mắt. Hào quang quá rực rỡ, đôi mắt già của hắn sắp mù rồi.
"Đừng chạy vội." Thẩm Nguyệt Lăng ôn tồn nói: "Huynh cũng không có biến mất."
Tống Tiêu Minh gãi đầu ngây ngô cười, Thẩm Nguyệt Lăng lấy khăn tay giúp Tống Tiêu Minh lau mồ hôi nói: "Đệ và Bạch sư muội đang làm gì thế?"
Hành động này của Tống Tiêu Minh lại khiến cho người đứng bên cạnh không vui, nhưng hai người lại không phát giác ra. Tống Tiêu Minh nói: "Nơi này mọc nhiều cây. Bạch Liên Hoa đang chỉ cho đệ nhận biết thảo dược."
"Vậy sao." Thẩm Nguyệt Lăng ôn nhu nói: "Bạch Liên Hoa rất có thiên phú về y thuật, đến Mộc sư huynh cũng công nhận, đệ cũng có thể học hỏi được ở nàng ít nhiều."
Tống Tiêu Minh nắm lấy bàn tay của Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Huynh muốn tham gia chung không?"
Thẩm Nguyệt Lăng đang định gật đầu đồng ý, nhưng chưa kịp làm đã bị Dạ Phong nắm góc tay áo kéo kéo, gương mặt yếu ớt nói: "Lăng ca ca, ta thấy mệt."
Thành công khiến sự chú ý của Thẩm Nguyệt Lăng, y cúi người, hỏi: "Mệt sao?" Dạ Phong gật đầu, Thẩm Nguyệt Lăng sờ tay lên trán y, nói: "Có hơi nóng, có thể cơn sốt vẫn chưa hoàn toàn hết."
Bên cạnh Tống Tiêu Minh hơi bất ngờ vì hắn lần đầu thấy Dạ Phong có vẻ mặt như vậy, nhưng sự nghi hoặc đó không tồn tại được bao lâu liền bị nguyên nhân Dạ Phong không khỏe mà bay sạch, lo lắng nói: "Ngươi thấy không khỏe sao? Không có bị làm sao chứ?"
Đối với Tống Tiêu Minh, Dạ Phong gật đầu càng làm Cho Tống Tiêu Minh thêm lo lắng. Thẩm Nguyệt Lăng trong lòng cảm thán, nghĩ đến kết cục nguyên tác sau này là trứng lại đau, tình cảm huynh đệ thấm thiết như vậy lại trong một ngày trở mặt thành thù. Lúc con còn là độc giả đối với những cảnh tượng này không có quá nhiều cảm xúc, nhưng khi được đứng nhìn từ góc của một người trong cuộc thì lại khác xa hoàn toàn.
Dạ Phong giống hệt trong nguyên tác miêu tả trong tâm vẫn luôn cất giữ một mầm mống vặn vẹo nhưng Thẩm Nguyệt Lăng lại cảm thấy y ban đầu có hơi khó gần nhưng thật chất vẫn là một đứa trẻ tốt, chỉ cần chỉ y đi đúng hướng thì tương lai y có thể cùng Tống Tiêu Minh bước lên đỉnh cao vinh quang.
Nhưng chỉ duy nhất một trở ngại, Thẩm Nguyệt Lăng vẫn luôn mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó muốn đem mọi chuyện đi đúng nguyên tác, Thẩm Nguyệt Lăng đặt tên cho nó là Đại Thần Tình Tiết.
Đại Thần Tình Tiết không chỉ một lần đem mọi chuyện quay về hướng cũ, trong nửa năm qua hắn đã thử vài lần nhưng lần nào cũng bị cưỡng ép quay về với nguyên tác. Thẩm Nguyệt Lăng trong đầu nghĩ có phải kết giới lần đó bị phá có phải hay không là do nó giở trò! Nếu là đúng vậy thì thì lần đó nó cho sai người đến khiến kết giới bị phá, hắn phải gần như bỏ mạng mà lắp lại được, đây có thể vừa là trừng phạt vừa đưa đòn cảnh cáo.
Nghĩ như vậy trong lòng Thẩm Nguyệt Lăng liền cười khinh miệt, nửa năm qua đối với hắn nơi này đã không đơn giản chỉ là những con chữ miêu tả trên mạng nữa rồi, mỗi một người đều là sinh mệnh chân thực nhất, vẫn có đủ hỉ nộ ái ố trong tâm.
Khiếp trước Thẩm Nguyệt Lăng dù bệnh hành hạ đến nỗi không đi lại được nhưng bản tính hắn chính là rất ngang bướng, quyết không chịu thua chống chọi với bệnh tật đến phút cuối cùng. Bây giờ hắn vẫn như thế, nếu Đại Thần Tình Tiết muốn, hắn sẽ chơi đến cùng, để xem ai troll chết ai trước.
Thẩm Nguyệt Lăng cúi thấp người cho bằng với Dạ Phong, có thể vì trong lòng đối với y thương tiếc nên ánh mắt càng thêm dịu dàng, nói: "Có mệt lắm không? Hay huynh đưa đệ về nhé?"
Dạ Phong yếu ớt gật đầu, đôi mắt phủ một lớp sương mỏng, da dẻ y vốn trắng kết hồi với gương mặt này chính là đòn chí mạng. Chỉ cần có thể khiến cho Thẩm Nguyệt Lăng tránh xa Bạch Liên Hoa, dù có phải vứt bỏ hết liêm sỉ mà khóc, y cũng làm được!