Những ngày tiếp theo sau đó Thẩm Nguyệt Lăng thật sự nhốt mình ở Thư Các nghiên cứu kết giới. Từ sáng đến tối mịt mới mới trở về phòng.
Bất tri bất giác đã một tháng trôi qua nhưng Thẩm Nguyệt Lăng vẫn chưa đạt được thành quả gì.
Đột nhiên cửa sổ cách bên cạnh vang lên hai tiếng, Thẩm Nguyệt Lăng ngẩn đầu, sau đó vươn tay mở cửa sổ ra, một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện trước mặt hắn, người nọ đưa hai tay tóm lấy khuôn mặt hắn dùng lực mạnh ép sát.
"Huynh..." Dạ Phong chỉ nói một tiếng rồi đột ngột im lặng, hai mắt nhìn hắn vô cũng tủi thân, cứ như hành động bá đạo vừa rồi không phải do y làm.
Thẩm Nguyệt Lăng đối với ánh mắt đen lay láy của y liền mềm lòng, hắn vươn tay xoa má của Dạ Phong, hỏi: "Sao đệ lại đến đây? Không phải đang luyện tập sao?"
Dạ Phong cảm thấy nơi bị Thẩm Nguyệt Lăng chạm vào đều bỏng rát, y nắm lấy tay Thẩm Nguyệt Lăng đang xoa má mình, nói: "Trốn."
"Trốn?" Thẩm Nguyệt Lăng nhíu mày dùng bàn tay còn lại búng lên trán y, nói: "Sao đệ có thể lười biếng, nói trốn liền trốn luôn!"
Cái này không đúng nha! Trong giai đoạn này, đứa nhỏ này đáng ra phải hăng say luyện tập mới đúng chứ? Đại thần Tình Tiết, tao rõ ràng còn chưa làm gì mà!? Mày đừng có tùy tiện biến đứa nhỏ này thành tên học tra có được không?
Cái búng này đối với Dạ Phong không đau không ngứa, y vân vê bàn tay Thẩm Nguyệt Lăng, y luôn cảm thấy bàn tay mình rất lạnh nhưng tay Thẩm Nguyệt Lăng lại rất nóng, loại hơi ấm này càng tiếp xúc y lại càng khao khát. Dạ Phong nói: "Ta nhớ huynh, nên trốn."
Thẩm Nguyệt Lăng không ngờ rằng bản thân chính là nguyên nhân khiến đại nhân vật phản diện trốn học, hắn đờ ra vài giây sau đó trở tay lấy cuốn sách trên bàn gõ lên đầu Dạ Phong một cái nói: "Tối nào mà chả gặp, nhớ cái gì mà nhớ?"
Dạ Phong đưa tay lên xoa đầu, nói: "Huynh không hiểu." Sau đó y dứt khoát nhảy từ cửa sổ vào, ôm lấy Thẩm Nguyệt Lăng đem hắn đẩy ngã ra sàn, đối với khát vọng của y, chỉ nhìn như vậy thôi cũng cảm thấy không bao giờ đủ.
Thẩm Nguyệt Lăng bị những động tác đột ngột này của Dạ Phong dọa cho hết hồn, đến khi hoàn hồn lại mới phát hiện bản thân bị Dạ Phong ôm ghì dưới đất.
Thẩm Nguyệt Lăng cảm thấy cái mặt già của hắn đỏ lên, hai tay không biết đặt vào đâu, nói năng cũng lắp bắp: "... Gì? Đệ, làm gì..."
"Suỵt!" Dạ Phong ôm chặt lấy hắn nói: "Ta buồn ngủ để ta ôm huynh một lát."
Sau đó người bên cạnh vang lên tiếng hít thở đều, Thẩm Nguyệt Lăng thở dài một hơi, hai tay hắn chần chờ một chút rồi hạ xuống lưng và tóc Dạ Phong, nhẹ nhàng vuốt ve.
Nói mới nhớ, Thẩm Nguyệt Lăng cảm thấy từ một tháng trước đứa nhỏ này đột nhiên rất dính lấy hắn, lại còn biết làm nũng, mấy ngày đầu cứ ôm hắn cọ tới cọ lui, nhưng về sau hắn phải đến Thư Các nghiên cứu ma trận kết giới đến nửa đêm thậm chí có hôm không trở về, có hôm hắn phát hiện Dạ Phong đều ngồi trước cửa phòng đợi hắn về, những hôm hắn không về y liền ngủ luôn ngoài cửa.
Thân thể gầy yếu của Dạ Phong ngồi ngoài trước cửa phòng hắn, chịu sương lạnh để chờ hắn về nghỉ ngơi, vừa nhớ lại Thẩm Nguyệt Lăng lại thấy đau lòng thay cho y. Tuy hắn đã nói không cần phải chờ hắn nhưng đứa nhỏ này không chịu nghe, nhất định phải đợi hắn về ngủ cùng mới có thể ngủ, vì không nở để y ngồi bên ngoài, từ lần đó Thẩm Nguyệt Lăng đều cố gắng về sớm hơn.
Đứa nhỏ này nếu đã chấp nhận thân cận với một người thì quả thật rất dính người, nhưng Thẩm Nguyệt Lăng lại cảm thấy tính cách này rất đáng yêu.
Ai mà có thể ngờ Ma Tôn thống lĩnh quỷ giới lại có tính bám người đáng yêu như vậy chứ? Nhưng một phần Thẩm Nguyệt Lăng lại cho rằng Dạ Phong chưa bao giờ mở lòng với ai, đứa trẻ này lớn lên trong môi trường như vậy, nếu là hắn có lẽ hắn sẽ cảm thấy tất cả mọi người đều muốn đánh hắn giết hắn, dù đã gặp được Tống Tiêu Minh, nhưng những sợ hãi đã khắc ghi quá sâu, Tống Tiêu Minh không thể giúp y xua đi được. Bây giờ gặp được người đối mình thật tâm thật lòng dĩ nhiên sẽ muốn bám theo, đứa nhỏ này mười hai năm qua đã sống cực khổ rồi.
Tuổi này nếu tính ở niên đại này cũng coi như đã lớn rồi, nhưng hiện đại thì Dạ Phong cũng mới chỉ một đứa trẻ nhỏ mà thôi, tuổi này rất cần sự quan tâm của người lớn. Thẩm Nguyệt Lăng cảm thấy một tháng nay hắn ít quan tâm đến Dạ Phong và Tống Tiêu Minh, mà hắn cảm thấy mình nên đặc biệt có trách nhiệm với hai người họ.
Khi còn là độc giả, ngoài những sự việc chính thì mọi tình tiết đều bị lượt bỏ, nhưng bây giờ hắn phải tự mình trải nghiệm từng giây từng phút trong cuốn tiểu thuyết này, những chuyện thường ngày hắn đều phải trải qua hết. Trong nguyên tác, khoảng thời gian này chính là những chuỗi ngày bị bắt nạt, đánh đập mà Thẩm Nguyệt Lăng dành cho song nam chủ, bây giờ đổi thành hắn thì những người tháng này đều vô cùng bình yên, từ giờ cho đến khi Dạ Phong mười bảy tuổi thì chẳng có sự việc gì lớn, Thẩm Nguyệt Lăng biết cuộc sống bình yên như vậy sớm muộn gì cũng kết thúc. Đến lúc đó Thẩm Nguyệt Lăng chỉ hy vọng Dạ Phong sẽ không hắc hóa mà thôi, hy vọng y có thể cùng Tống Tiêu Minh và hắn làm huynh đệ cả đời.
Thẩm Nguyệt Lăng hơi cúi mặt nhìn Dạ Phong đang ôm chặt lấy hắn ngủ say sưa, đứa nhỏ này khi tỉnh lại biết làm nũng lại bám người, khi ngủ lại ngoan ngoãn đáng yêu. Thẩm Nguyệt Lăng nằm một chút cũng bắt đầu cảm thấy buồn ngủ, từ một tháng nay hắn thật sự ngủ không được đủ giấc, bây giờ nằm xuống một chút thì cơn buồn ngủ lại ập đến