Thẩm Nguyệt Lăng đọc xong liền nghiêng đầu nhíu mày, nói: "Lần này đi có vẻ khó nhằn." Ai biết được tên Nhị Đản dở hơi kia cho con quỷ nào! tác giả không viết ra thì độc giả làm sao biết được!
Tống Tiêu Minh thúc ngựa tiến lên nói: "Lăng ca ca, huynh nghĩa thứ gì gây ra sự việc này?"
Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Không biết, phải gặp người bị trúng tà đã mới phán đoán được."
Bốn người sáng sớm xuất phát, đến đầu giờ trưa liền đến thôn Lan Thanh. Bốn người đi đến nhà của Trần lão gia.
Trần lão gia đã đứng ngoài cửa đợi bên ngoài từ sớm, khi thấy nhóm người Thẩm Nguyệt Lăng đến Trần lão gia vui mừng muốn khóc, vội vàng ra tiếp: "Các vị tiên gia, các ngươi cuối cùng cũng đến rồi."
Thẩm Nguyệt Lăng xuống ngựa, lễ phép chào hỏi, Trần lão gia lập tức mời bốn người vào nhà.
Khi bước gần đến phòng khách, bốn người liền nghe tiếng khóc nức nở, Trần lão gia bèn nói: "Đó là tiếng khóc của vợ tôi, từ khi con gái mất tích bà ấy liền trở nên như vậy."
Trần lão gia mời bốn người vào phòng khách, rót trà cho bọn họ, lúc này Thẩm Nguyệt Lăng mới nói: "Phiền Trần lão một lần nữa kể lại sự việc."
Trần lão gia không dám nhiều lời một lần tường thuật lại sự việc, không khác những gì mà Thẩm Nguyệt Lăng đọc được, lát sau Thẩm Nguyệt Lăng hỏi: "Những người dời mộ bị trúng tà đang ở đâu?"
Trần lão gia nói: "Họ cũng là vì tôi nên mới bị trúng tà, nên tôi để họ lại trang viên của tôi, để tiện cho các vị khi đến kiểm tra."
Trần lão gia dẫn bọn họ đi đến một căn phòng, nói: "Chính là căn phòng này."
Dạ Phong bước lên mở cửa, trong phòng có sáu người đàn ông, đứng có ngồi có. Ánh mắt họ đờ đẫn, bốn người Thẩm Nguyệt Lăng bước vào cũng không hề phản ứng.
Thẩm Nguyệt Lăng bước lên kiểm tra tình trạng của sáu người, ba người còn lại đi xem xét một phen. Thẩm Nguyệt Lăng vạch to mắt một người ra xem thử, rồi nói: "Hồn phách vẫn còn đủ, những người này là bị quỷ oán ám thân, chắc lúc dời mộ đã chọc giận một thứ gì đó."
Tống Tiêu Minh hỏi: "Mọi chuyện bắt đầu từ lúc dời mộ, chúng ta có lên đến ngôi mộ kiểm tra không?"
"Ngôi mộ dĩ nhiên phải đi." Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Nhưng bây giờ là giữa trưa, là thời điểm dương khí mạnh nhất, đến đó cũng không tìm được gì, muốn đi đến đó phải chờ trời tối."
Tống Tiêu Minh và Dạ Phong gật đầu, Bạch Liên Hoa đứng sau lưng hai người nói: "Còn sáu người này thì sao? Thẩm sư huynh có thể cứu họ không?"
Thẩm Nguyệt Lăng gật đầu nói: "Có thể."
Tống Tiêu Minh lại hỏi: "Lăng ca ca, quỷ oán là gì vậy?"
Dạ Phong nghe xong liền nói: "Quỷ oán cũng không biết, trên lớp không nghe giảng sao?"
Tống Tiêu Minh chột dạ nhìn sang chỗ khác, Thẩm Nguyệt Lăng bên cạnh lắc đầu cười, nói: "Không sao, ta giảng lại cho đệ. Quỷ oán không giống cô hồn dã quỷ khác, chúng sống vì có oán khí trong ngực, oán khí tụ lại mà thành. Quỷ oán không có thần trí, chúng thường hay lẩn quẩn du đãng trong núi rừng. Khi có người đi đường vào ban đêm vô tình đụng phải chúng thì sẽ bị quấn lấy. Quỷ oán không thể nhập vào người, chúng chỉ có thể dựa vào lưng người hấp thu sinh khí. Người bị chúng quấn sẽ bị hút hết sinh khí rồi chết, quỷ oán cũng tiêu tan oán khí. Đối phó với loại quỷ oán này, chỉ cần lấy đi oán khí của chúng là được."
"Muốn giải oán khí của quỷ oán cũng rất đơn giản." Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Huynh là người đi theo dẫn dắt các đệ nên sẽ không nhún tay vào, bây giờ là cơ hội tốt để xem xem các đệ học được những gì."
Thẩm Nguyệt Lăng lùi lại, tìm một cái ghế ngồi xuống, nói: "Bắt đầu đi."
Muốn hút oán khí của quỷ oán có thể dùng bùa hoặc đọc kinh, hoặc dùng vật có khả năng hút oán khí.
Vật dùng hút oán khí bọn họ không đem trên người, đọc kinh cũng chỉ có mình Bạch Liên Hoa biết, nhưng không phải đọc kinh nào cũng được, mà phải dùng kinh văn và kinh lục vô cùng phức tạp, cho nên dùng bùa là đơn giản nhất.
Bùa pháp là thứ không thể thiếu nhất trong tu tiên, những tu sĩ tu tiên trên người nhất định phải có bùa. Ba người Dạ Phong lấy bùa ra, chấm chu sa bắt đầu vẽ.
Tống Tiêu Minh lay hoay