Trước khi theo Trần lão gia đến nhà lão Hoàng, Thẩm Nguyệt Lăng để Tống Tiêu Minh và Bạch Liên Hoa đến nhà những cô nương bị mất tích hỏi thăm còn hắn và Dạ Phong đến nhà lão Hoàng.
Trên đường đi Trần lão gia kể một chút về nhà lão Hoàng.
Lão Hoàng có hai người con, một trai một gái. Người con trai lớn vừa năm ngoái mới cưới vợ, hai người họ làm ăn xa lên ít khi về nhà, người con gái tên Hoàng Nhi năm nay mới tròn hai mươi.
Thẩm Nguyệt Lăng vừa đi vừa hỏi: "Hoàng Nhi cô nương bị tình trạng như vậy đã lâu hay chưa?"
Trần lão gia nói: "Bị cách đây vài ngày rồi."
Thôn Lan Thanh không lớn, tuy nói nhà lão Hoàng ở cuối thôn nhưng thật ra không xa nhà Trần lão lắm, đi bộ vài phút là tới.
Nghe nói có tiên gia đến thôn trừ tà, lão Hoàng vội vàng ra tiếp đón mời Thẩm Nguyệt Lăng và Dạ Phong vào. Lão Hoàng năm nay đã qua trung niên mặt mày có chút hung dữ, nhưng tính cách lại rất ôn hòa.
Trần lão gia đợi ở dưới, lão Hoàng dẫn hai người lên lâu trên, Thẩm Nguyệt Lăng bước hụt một bước, xém cấm đầu xuống đất nhưng rất nhanh được Dạ Phong nhanh tay lẹ mắt mà đưa tay ra đỡ lấy.
Dạ Phong một tay nắm lấy eo, một tay cầm lấy bàn tay của Thẩm Nguyệt Lăng, trầm giọng nói: "Cẩn thận chút."
Thẩm Nguyệt Lăng xấu hổ, vội nói: "À được, cảm ơn đệ."
Dạ Phong thích thú nhìn hắn, khóe miệng câu lên vô cùng anh tuấn nói: "Không cần khách khí."
Sau khi Thẩm Nguyệt Lăng đứng vững lại Dạ Phong cũng không buông tay hắn ra, hai người cứ như vậy mà đi lên lầu.
Vừa đi lên tần trên, Thẩm Nguyệt Lăng liền bắt gặp một người đàn bà trung niên trên tay cầm một chén thuốc bổ, lão Hoàng liền nói: 'Đây là vợ tôi."
Bà Hoàng đàn muốn đi đưa thuốc cho con gái, gương mặt bà tiều tụy, hốc mắt vừa đen vừa sâu, có lẽ lo lắng cho con gái mà mất ngủ mấy hôm nay.
Đến trước cửa phòng Hoàng Nhi, lão Hoàng đẩy cửa đi vào, vừa nói: "Nhi Nhi, con xem cha... Nhi Nhi?" Trong phòng không có người, bà Hoàng hoảng sợ mà làm rơt chén thuốc, lão Hoàng sốt ruột: "Nhi Nhi đâu rồi? Sao không thấy Nhi Nhi đâu?"
Bà Hoàng thương tâm ngồi xuống bắt đầu khóc nức nở, vừa khóc vừa nói: "Nhi Nhi của mẹ..."
Thẩm Nguyệt Lăng đi vào phòng, hơi xoay người nghe được âm thanh nho nhỏ: "Bên trong."
Nghe vậy lão Hoàng vội chạy vào bên trong, quả nhiên thấy Hoàng Nhi đang ngồi trước gương vừa chải tóc vừa ngâm nga. Đây là con gái nhỏ của lão Hoàng, vừa tròn hai mươi, khuôn mặt khả ái xinh xắn. Hoàng Nhi đang cầm một chiếc lược, không ngừng chải tóc, mi mắt hơi rũ xuống, khóe miệng cong lên một nụ cười e thẹn, hai má ửng hồng tựa như thiếu nữ mới biết yêu, cả gương mặt đều tràn ngập hạnh phúc.
lão Hoàng và bà Hoàng vội kéo Hoàng Nhi ra, nàng lập tức giãy giụa, khuôn mặt trở nên tức giận đến đáng sợ. Hai người sợ hãi vội vàng buông tay, Hoàng Nhi lập tức trở lại với dáng vẻ hạnh phúc, ngồi lại trước gương.
Lão Hoàng đứng sau lưng Hoàng Nhi cố gắng giới thiệu hai người Thẩm Nguyệt Lăng và Dạ Phong cho nàng, nhưng Hoàng Nhi rõ ràng không nghe thấy, một chút phản ứng cùng không có, lão Hoàng lại càng sốt ruột nói: " Hai vị tiên gia nhìn xem, mấy ngày nay Nhi Nhi cứ thế này. Lúc nào cũng mỉm cười quỷ dị, làm gì cũng mỉm cười, vợ chồng chúng tôi nói gì cũng không nghe, đây rõ ràng là trúng tà mà.”
Nghe lão Hoàng kể, bà Hoàng lại bắt đầu khóc, lấy tay áo chấm nước mắt, cũng kể khổ của Hoàng Nhi cho hai người nghe.
Thẩm Nguyệt Lăng quay sang nhìn Dạ Phong, hỏi: "A Phong đệ thấy thế nào?"
Dạ Phong quan sát một chút rồi nói: "Dường như là bị một thứ gì đó yểm lên."
Nghe được câu trả lời chính xác, Thẩm Nguyệt Lăng cười cười hài lòng, nói: "Nếu muốn cứu Hoàng cô nương thì phải tìm ra thứ gì yểm cô ấy.”
Nói xong Thẩm Nguyệt Lăng bước lên trước Hoàng Nhi, nói: "Bài Hoàng cô nương đang ngâm nga thật hay, Hoàng cô nương có thể một lần nữa hát cho ta nghe hay không?"
Lúc này Hoàng Nhi quay đầu nhìn Thẩm Nguyệt Lăng, hai mắt sáng rực, nở một cười khanh khách, dường như rất vui khi được Thẩm Nguyệt Lăng khen ngợi. Hoàng Nhi vui vẻ cất tiếng hát, giọng hát trong trẻo uyển chuyển đầy tình cảm.
Ngay khi Hoàng Nhi cất tiếng, lão Hoàng và bà Hoàng đều đồng loạt sửng sốt, bà Hoàng nói: "Đây không phải là tiếng của thôn chúng tôi, âm ngữ này là của sứ khác."
Bên cạnh lão Hoàng cũng gật đưa xác định.
Thẩm Nguyệt Lăng đứng