Thẩm Nguyệt Lăng vốn dĩ ngồi trong phòng Hoàng Nhi, tuy dáng ngồi ung dung nhưng trong nội tâm lại là phong ba bão táp, Thẩm Nguyệt Lăng chibi vẻ mặt cực kỳ đau khổ: "Má nó, lão tử bắt đầu hối hận rồi!"
Vốn dĩ ngay từ ban đầu Thẩm Nguyệt Lăng muốn để Hoàng Nhi bị Lang Quân Hỉ Nữ bắt đi sau đó hắn và Dạ Phong sẽ âm thầm đuổi theo sau, nhưng khi nhìn thấy bộ dạng nhân khóc lóc của nam nhân gần năm mươi tuổi, vai u bắp thịt, cằm đầy râu ria mà vừa không đành lòng nhìn thẳng vừa không nỡ nói với lão là lấy con gái lão ra làm mồi nhử.
Dù sao với lương tâm của hắn quả thật không thể đem cô nương nhà người ta đi làm mồi nhử được, thế là không còn cách nào khác đành phải tự bản thân giả nữ.
Nói xong mới cảm thấy hối hận không thôi, dù cho nhan sắc hắn có chút dễ nhìn đi chăng nữa thì làm gì có cô nương nào vai rộng cao một mét tám?! Này chẳng phải coi Lang Quân Hỉ Nữ là đồ ngu sao? Dù cho mấy con quỷ trong mấy ngựa đực văn hay sảng văn này IQ có chút thấp khi đối đầu với nam chính đi chăng nữa thì vẫn phải giữ lại chút EQ, không thể nào không phân biệt nổi nam nhân và nữ nhân được!
Đáng tiếc là Thẩm Nguyệt Lăng đánh giá quá cao về nhan sắc trung tính của bản thân và độ rớt tiết tháo của Đại Thần Nhị Đản, Lang Quân Hỉ Nữ khi nhìn Thẩm Nguyệt Lăng giả nữ quả thật không phân biệt được.
Tuy trong đầu cũng từng suy nghĩ thoáng qua sẽ để Dạ Phong giả nữ, nhưng nghĩ cũng chỉ là nghĩ, tuy y thấp hơn hắn một chút nhưng có cho mười cái miệng Thẩm Nguyệt Lăng cũng không dám nói. Đùa sao, đứa nhỏ này tính cách nhiều lúc cũng thất thường, khó đoán hơn cả nữ nhân lại còn tự ái cao. Kêu y đi giả nữ? Này chẳng phải bảo cái mạng nhỏ hắn sống quá lâu rồi, mau đi tìm chết đi sao?
Người giả nữ vẫn nên là Thẩm Nguyệt Lăng hắn đi!
Thẩm Nguyệt Lăng trong lòng khóc không biết bao nhiêu là nước mắt. Sống hai đời bây giờ lại phải giả nữ để dụ dỗ quỷ sắc, quả thật là thảm, trái tim thẳng nam của hắn thật sự bị tổn thương.
Thẩm Nguyệt Lăng cũng từng nghĩ đến Bạch Liên Hoa, nhưng nàng và Tống Tiêu Minh đã tách ra, đi tìm hai người họ thì chỉ sợ không kịp thời gian. Hơn nữa linh lực của Bạch Liên Hoa là yếu nhất, nếu để Bạch Liên Hoa đi e rằng nàng không phải đối thủ của Lang Quân Hỉ Nữ, vậy nên Thẩm Nguyệt Lăng ngậm đắng nuốt cay tiếp tục bỏ cuộc.
Nhưng sau khi hóa trang xong, Thẩm Nguyệt Lăng nhìn mình trong gương cũng không tệ lắm, đường nét khuôn mặt cũng mềm mại đi rất nhiều, khả năng có thể qua mắt được Lang Quân Hỉ Nữ rất cao. Thẩm Nguyệt Lăng vừa nhìn chính mình trong gương vừa khen ngợi tài năng trang điểm của bà Hoàng, kỹ thuật này có thể sánh ngang với thợ trang điểm thời hiện đại luôn.
Đến cả Dạ Phong cũng khen hắn xinh đẹp mà.
Thẩm Nguyệt Lăng ngồi trước bàn trang điểm, càng nhìn chính minh trong gương càng cảm thấy bản thân quả thật chính là một đại mỹ nhân! Càng nhìn càng tự luyến, Thẩm Nguyệt Lăng bắt đầu có thể hiểu được bệnh tự luyến của Lang Quân Hỉ Nữ rồi.
Đột nhiên Thẩm Nguyệt Lăng ngửi thấy một mùi thơm, ban đầu mùi rất nhẹ nên hắn không để ý, đây dù sao cũng là phòng của cô nương có mùi thơm cũng không có gì lạ, nhưng qua vài giây mùi hương bắt đầu nồng lên, Thẩm Nguyệt Lăng mới nhận ra không đúng, nhưng đã quá muộn. Thẩm Nguyệt Lăng chưa kịp đứng dậy thì cả cơ thể đã đổ gục xuống bàn.
Không biết đã bất tỉnh bao lâu, cuối cùng Thẩm Nguyệt Lăng cũng bị một mùi hương nồng nặc đánh thức, mùi hương nồng đến nỗi khiến mũi hắn ngứa ngáy. Thẩm Nguyệt Lăng nháy mũi vài cái rồi mới mở mắt ra.
Thẩm Nguyệt Lăng ngồi dậy nhìn xung quanh một chút, bây giờ hắn đang nằm trên một chiếc giường màu đỏ, trên đầu giường là một lư hương đang nhả khói, mùi tuy thơm nhưng lại rất nồng, ngửi nhiều khiến đầu óc Thẩm Nguyệt Lăng có chút choáng.Cách không xa giường có một cái bàn, trên đó đặt một bầu rượu và hai chiếc ly nhỏ, trên mặt tường dán chữ song hỉ, chỉ nhiêu đây thôi Thẩm Nguyệt Lăng cũng đã biết bản thân mình đi vào miệng cọp rồi!
Mà nếu đã vào rồi thì phải cố gắng mà giết cọp, nếu không công sức hắn giả nữ hôm nay coi như bỏ, không những thế mạng cũng khó lòng mà giữ lại.
Thẩm Nguyệt Lăng xuống giường, nhìn thoáng qua mặt tường và mặt đất dưới chân, hắn có thể xác định đây là một sơn động nào đó, hơn nữa cũng vừa mới được đào nên trang trí và vật dụng có chút sơ sài.
Thẩm Nguyệt Lăng đi đến cánh cửa, gọi là cánh cửa cũng không đúng, trên cửa hang này chỉ treo một tấm vải đỏ, muốn đi ra đi vào chỉ cần vén mà là xong.
Đường đi tương đối rộng rãi, trên tường cách một đoạn có treo đèn tắt thở, hắn đi đến đâu đèn sáng lên đến đấy.
Thẩm Nguyệt Lăng thấy bản thân cũng quá coi thường IQ của Lang Quân Hỉ Nữ, gã rất cẩn thận mà phun hương mê khiến hắn mất ý thức, nên cả quá trình bắt cóc hắn một chút cũng không biết. Còn Dạ Phong, Thẩm Nguyệt Lăng cũng không quá lo lắng, y có thể đã theo ngay sát phía sau, có thể đang ngay bên ngoài hang động, nhưng khi hắn gặp nguy hiểm Dạ Phong không thể ngay lập tức xuất hiện mà cứu hắn được, vậy nên vẫn là nên dựa vào thực lực bản thân vẫn hơn.
Lần này Thẩm Nguyệt Lăng không khỏi nhớ đến bàn tay vàng, sống trong thế giới này không có bàn tay vàng làm việc gì cũng bất lợi như vậy.
Tiểu thuyết chính là những cái hố, một cuốn tiểu thuyết thường sẽ có cả trăm cái hố, những không phải cái hố nào tác giả cũng có thể lấp, tiểu thuyết này là một trong số những tiểu thuyết tu chân có nhiều hố nhất, nhiều cái hố vô cùng lớn mà đại thần Nhị Đản lại không chịu lấp cái nào, này là một trong nguyên nhân mà khiến Thẩm Nguyệt Lăng kiên trì theo cái bộ tiểu thuyết ngựa sảng văn đến cuối cùng, kết quả đến lúc chết một cái cũng không chịu lấp! Đúng là tức chết hắn!
Vậy nên khi Thẩm Nguyệt Lăng đến thế giới này, chân chính trải qua từng cái hố một, thế giới này cũng sẽ tự động bổ sung từng cái một, hắn vừa phải nuôi lớn Dạ Phong, vừa không để y hắc hóa, vừa phải đi lấp từng cái hố.
Đi được một đoạn khá xa mới thấy một ngã rẽ sang hướng khác, Thẩm Nguyệt Lăng cảm thấy không đúng, hắn đi được một đoạn khá xa, vậy mà không gặp bất cứ chuyện gì, Lang Quân Hỉ Nữ càng không thấy bóng dáng.
Trầm mặc suy nghĩ một chút, Thẩm Nguyệt Lăng tiếp tục đi tiếp, hắn tạm thời không tìm đường ra, một trong những mục tiêu mà hắn khi bị bắt đi chính là tìm những cô nương trong thôn Lan Thanh, trong một thời gian ngắn mà toàn bộ những cô nương chưa thành thân đều đồng loạt biến mất, tuy thời gian mất tích không giống nhau nhưng cũng chỉ cách một hoặc hai ngày, Lang Quân Hỉ Nữ dù đói khát đến mức nào cũng không thể nhanh như vậy liền đem dương khí của họ hút hết, nếu như vậy khả năng rất cao là họ vẫn còn sống.
Thẩm Nguyệt Lăng