Dạ Phong đứng trước cửa phòng của Hoàng Nhi, trong lòng vô cùng bồn chồn, y vạn lần không nghĩ tới Thẩm Nguyệt Lăng sẽ giả làm Hoàng Nhi để Lang Quân Hỉ Nữ đến bắt đi.
Nhìn thấy Thẩm Nguyệt Lăng mặc nữ trang, y trong lòng vô cùng mong đợi, nhưng khi nghĩ đến hắn sẽ bị Lang Quân Hỉ Nữ mang đi thi thì lại khó chịu. Loại cảm xúc mẫu thuẫn này khiến y không biết phải làm sao.
Trong lúc Dạ Phong đang đắm chìm trong suy nghĩ thì cửa phòng mở ra, Dạ Phong lập tức ngẩn đầu nhìn sau đó y liền cảm thấy đại não mình nổ mạnh.
Thẩm Nguyệt Lăng mặc trang phục màu đỏ, tôn lên làn da trắng trẻo của hắn, khuôn mặt Thẩm Nguyệt Lăng bình thường nhìn chính là quân tử như ngọc, dịu dàng như nước, nay được tô son điểm phấn lại trở lại xinh đẹp thướt tha, câu dẫn lòng người.
Bị Dạ Phong nhìn không chớp mắt, Thẩm Nguyệt Lăng có chút xấu hổ nói: "Sao đệ nhìn ta mãi thế? Khó coi vậy à?"
Dạ Phong hồi thần, chưa kịp mở miệng phủ định thì bà Hoàng từ trong phòng đi nói: "Ầy dà sao lại nói khó coi. Thẩm tiên gia, ta đảm bảo với ngài, bộ dạng ngài hiện tại đẹp hơn bất cứ nữ nhân nào."
Thẩm Nguyệt Lăng xấu hổ nói: "Là tay nghề của Hoàng phu nhân cao."
Bà Hoàng lại không cho là đúng nói: "Là vốn dĩ Thẩm tiên gia đã đẹp sẵn rồi."
Thẩm Nguyệt Lăng cười cười không nói nữa, hắn nhìn Dạ Phong vẫn luôn nhìn mình, mắt hai người chạm nhau, Dạ Phong liền bối rối cúi đầu, y khẽ ho một tiếng, cố gắng kiềm chế cơn xúc động nói: "Huynh tính theo Lang Quân Hỉ Nữ về hang động sao?"
Thẩm Nguyệt Lăng gật đầu nói: "Muốn giết cỏ thì phải nhổ tận gốc của nó mới được."
Sau đó hắn quay nhìn bà Hoàng và lão Hoàng nói: "Mọi người cứ cử vài người bên ngoài canh gác, không cần quá nghiêm ngặt, cứ để Lang Quân Hỉ Nữ đến mang ta đi."
Dạ Phong nói: "Nếu như nguy hiểm thì sao?"
Thẩm Nguyệt Lăng nói: "Nguy hiện tượng gì chứ, không phải còn có đệ ở đây sao?"
Một câu này của Thẩm Nguyệt Lăng chỉ là thuận miệng mà thôi nhưng đối với Dạ Phong lại khắc sâu vào tim.
Tối đến Thẩm Nguyệt Lăng và Dạ Phong ở Ttrong phòng của Hoàng Nhi đợi Lang Quân Hỉ Nữ.
Bên ngoài có mấy người đang làm nhiệm vụ tuần tra bảo vệ, bọn họ đều là những người mà Trần lão gia mời đến dời mộ lúc đó, được Trần lão gia nhờ ở lại giúp đỡ . Bọn họ đang đi tuần tra bên ngoài, bỗng phát hiện một nam nhân mặc áo cưới đỏ đứng trước cổng, trên tay cầm cây dù. Mọi người tập trung nhìn kỹ, thì lại không thấy bóng dáng nam nhân đó đâu nữa. Chứng kiến một màn quỷ dị như vậy, một người đẩy người kế bên nói: “Ngươi có nhìn thấy gì không?”
Người kế bên đáp: "Cái gì? Chúng ta hoa mắt sao?"
"Tôi không tin là hoa mắt, ta cũng biết việc lần này xảy ra có liên quan đến Trần lão gia dời mộ mà. Nghe nói đêm nay “thứ đó” sẽ đến mang Hoàng cô nương đi."
“Không phải có nhị vị tiên gia đến trợ giúp rồi sao?”
Một người thở dài bất đắc dĩ nói: “Họ bảo vệ chu toàn được hết còn cần chúng ta đứng đây sao?”
Một người lại nói: "Sao chúng ta lại đồng ý cơ chứ? Thiệt là, rước họa vào thân."
Bọn họ càng nói càng sợ, tất cả không tự chủ được mà giơ cao lồng đèn trên tay cầm. Xung quanh tối đen, chỉ có vài điểm sáng trên chiếc lồng giấy, bầu không khí nhất thời vô cùng quỷ dị. Trong đó có một người can đảm hơn, đi lên chỗ nam nhân vừa xuất hiện, kiểm tra một hồi không thấy ai, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, đang muốn dời đi thì một nam nhân mặc áo cưới đột ngột xuất hiện trước mặt hắn, trên tay vẫn đang cầm một cây dù màu đỏ. Lang Quân Hỉ Nữ bất ngờ xuất hiện như vậy khiến hắn sợ đến nổi trái tim vọt lên đến cổ họng, không thốt ra được tiếng nào.
Một người đột nhiên chú ý đến hắn, thấy hắn không đứng yên một chỗ, liền hiếu kỳ tiến lại. Đến gần hơn một chút người đó mới thấy hắn đổ mồ hôi lạnh đầy mặt, hai mắt trợn to như nhìn thấy thứ gì rất đáng sợ. Người đàn ông theo ánh mắt hắn nhìn sang nhìn về phía trước, cách năm bước chân là nam nhân mặc áo cưới, nam nhân giơ dù lên cao, lộ ra phần trên là cái đầu lâu với hai hốc mắt sâu thẳm.
Tất cả mọi người đều sợ hãi hét lên, hoảng hốt bỏ chạy. Chỉ có người đầu tiên nhìn thấy Lang Quân Hỉ Nữ là tay chân cứng ngắc, không cách nào cử động, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn Lang Quân Hỉ Nữ từng bước đến gần. Hắn sợ đến mắt trợn trắng, mồ hôi lạnh chảy ra như mưa, lồng đèn trên tay rớt xuống đất, lửa trong chiếc đèn đột nhiên cháy lớn, thiêu cháy cả chiếc lồng. Lang Quân Hỉ Nữ đi đến trước mặt hắn, một luồng khí lạnh quét qua toàn thân, cái đầu lâu quỷ dị kề sát vào tai hắn cười một tiếng.
Đến khi Lang Quân Hỉ Nữ đi qua hắn, hắn mới hoàn hồn, mới cảm nhận được thân dưới nóng đến thiêu đốt, hắn nhìn xuống thì thấy hai chân hắn đều đã bốc cháy, cơn đau bỏng rát bắt đầu xuất hiện khiến hắn ngã lăn ra đất gào thét. Hắn lăn qua lăn lại trên đất hòng để lửa tắt đi, nhưng càng vùng vẫy lửa lại càng cháy lớn, cuối cùng lan khắp người hắn.
Chỉ vài phút sau tiếng la hét im bặt, mà toàn than hắn cũng đã cháy đen. Những người còn lại chứng kiến đều sợ hãi hét lớn, toàn bộ đều vứt bỏ lồng đèn chạy trốn, mong có thể giữ một cái mạng.
May mà Lang Quân Hỉ Nữ không để ý đến bọn họ, gã ngẩn đầu nhìn lên cửa sổ phòng Hoàng Nhi nở một nụ cười quỷ dị.
Ông bà Hoàng nghe được tiếng tiếng la hét bên dưới nhà liền sợ hãi, hai người lùi đến trước giường của Hoàng Nhi.
Hoàng Nhi được cho uống gói thuốc của Thẩm Nguyệt Lăng liền bất tỉnh, được ông bà Hoàng mang sang phòng khác, sau đó dùng bùa dán lên cửa. Tuy hai người đối với Thẩm Nguyệt Lăng vô cùng tin tưởng nhưng trong lòng vẫn vô cùng lo sợ. Nếu như những lá bùa đó không giấu được nhân khí của Hoàng Nhi thì làm sao đây?
Lúc này trong phòng của Hoàng Nhi, Thẩm Nguyệt Lăng và Dạ Phong đều biết được Lang Quân Hỉ Nữ đã đến, Dạ Phong nhìn hắn một lúc rồi mới nói: "Ta đi xuống dưới xem một chút, huynh trên này phải cẩn thận."
Thẩm Nguyệt Lăng gật đầu: "Ừm, đệ cũng phải cẩn thận."
Dạ Phong kiềm chế kích động muốn đi lên hôn hắn, nhìn hắn một chút rồi quay người ra ngoài.
Dạ Phong chạy nhanh xuống dưới lầu, mở cửa đi ra ngoài sân, Lang