Chỉ lát sau Mộc Đường đã quay lại, trên tay cầm hòm thuốc chuyên dụng của mình. Hắn ngồi xuống ghế vương tay bắt mạch cho Dạ Phong và Tống Tiêu Minh.
Vài phút sau hắn thu tay về rồi mở hòm thuốc đặt trên bàn, lấy ra ít bông băng và mấy chai lo kích cỡ khác nhau.
Ước chừng một khắc, vết thương trên người của Tống Tiêu Minh và Dạ Phong được xử lý gọn ghẽ. Mộc Đường vừa thu dọn thuốc vừa dặn dò
"Vết thương tuy không quá nghiêm trọng, căn cốt tuy vững chắc nhưng thân thể có chút yếu cần phải nghỉ ngơi đầy đủ, ta quay về sắc một đơn thuốc rồi mang qua cho ngươi, cứ đúng giờ cho uống là được."
Thẩm Nguyệt Lăng gật đầu, rồi tiễn Mộc Đường đi, lúc quay về phòng hắn nhìn thấy Tống Tiêu Minh và Dạ Phong vẫn như cũ, ngồi yên trên ghế nhìn hắn, chỉ là một đôi mắt tỏa sáng như sao trong đêm, đôi mắt còn lại nhìn hắn rất âm u.
Bị hai nam chủ đồng loạt nhìn như vậy, da gà Thẩm Nguyệt Lăng chịu không nổi mà dựng hết cả lên, hắn thật sự có chút không chịu được khi bốn con mắt có hai thái cực khác nhau này cứ nhìn chằm chằm hắn. Kiểu này khiến hắn có cảm giác rất áp lực a! Thật con mẹ đáng sợ!
"Khụ.." Thẩm Nguyệt Lăng ho nhẹ một tiếng, rời đi hai đôi mắt của hai nam chủ, miệng cong cong cười nói: "Huynh dẫn hai đệ đi coi phòng nhé?"
"Được." Hai nam chủ cùng lúc lên tiếng, chỉ là một âm u một tươi tắn, đứng chung một chỗ lại có chút không mấy hài hòa.
Tống Tiêu Minh xông lên trước, bàn tay nhỏ của hắn nắm lấy cánh tay của Thẩm Nguyệt Lăng, hai mắt cong cong hình bán nguyệt, biểu cảm như một đứa trẻ nhỏ được cho kẹo ngọt.
Moe!!!
Thẩm Nguyệt Lăng trong lòng sử dụng hàng ngàn icon gào thét~ing, móa nó, nam chính à, sao anh moe quá vậy? Tiểu sinh sắp bị độ moe của anh dìm chết rồi a a a!!!
Trong lòng đang bay bổng thì Thẩm Nguyệt Lăng bị một cơn đau kéo về thực tại. Hắn đưa mắt nhìn xuống thấy bàn tay còn lại của mình đang bị Dạ Phong gắt gao nắm chặt, bàn tay trắng trắng xinh xinh nhỏ bé ấy thế mà lại có sức mạnh phi thường, siết chặt lấy cổ tay hắn đến phát đau, ánh mắt y ngước lên nhìn như hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
Thẩm Nguyệt Lăng: "..." Sợ hãi~ing.
Móa! Nam phản diện à, ai lại làm anh tâm tình không tốt rồi? Không đúng, không phải thân thể anh đang yếu sao? Sao sức lực vẫn kinh khủng vậy? Đừng dùng sức nữa a a a, tay của tiểu sinh sắp bị ngài bẻ gãy rồi!
Dạ Phong lại dùng thêm một chút sức, khiến cổ tay Thẩm Nguyệt Lăng đỏ cả lên, y thâm trầm nói: "Buông."
da gà khắp người Thẩm Nguyệt Lăng đều nổi lên, nhưng y nói buông là buông cái gì? Tay hả?
Tay này đã bị Dạ Phong nắm rất chặt, giật không ra, vậy y chắc bảo buông tay còn lại à? Nghĩ như vậy hắn lập tức buông tay Tống Tiêu Minh, thấy sắc mặt Dạ Phong dịu đi.
Đù má! Vậy này là thấy Tống Tiêu Minh gần gũi với người khác ngoài y ra nên ghen hả? Lão tử gửi thấy mùi JQ ở đây a!
Mấy cái tình tiết cơ tình kiểu này khiếp trước Thẩm Nguyệt Lăng cũng không lạ lẫm gì khi có một loại sinh vật là hủ tung hoành trên mạng, gào thét Du Tống điên cuồng.
Cái gì mà gào thét "Đám nữ nhân kia mau tránh ra nam chính ra, hắn là của nam phản diện" rồi cái gì "Dù cho có hậu cung thì thế nào? Đừng hòng cản trở bà tác nghiệp chân ái 233333"
Lần đó tam quan của Thẩm Nguyệt Lăng thật sự được khai sáng, các chị gái này quá đáng sợ, kỹ thuật bổ não cũng thật cao siêu, soi hith trên từng con chữ, lập luận tình tiết y như thật, nếu không phải fan ngựa đực văn thì Thẩm Nguyệt Lăng cũng sẽ tin là thật ấy chứ.
Mà từ góc độ sâu sắc mà nhìn vào thì Dạ Phong và Tống Tiêu Minh từ hồi năm sáu tuổi đã quen biết nhau, dựa vào nhau mà sống nên đối với Dạ Phong thì Tống Tiêu Minh ở thời điểm hiện tại là người thân duy nhất, bị một tên chỉ gặp nhau vài lần đã thân cận như vậy dĩ nhiên là đề phòng. Trước khi hai người trở mặt thì Dạ Phong đối với Tống Tiêu Minh là hết mực quan tâm ân cần. Nếu nói về tình huống này thì chính là Dạ Phong đang lo lắng cho Tống Tiêu Minh mà thôi. JQ cái gì, ngày xưa không nên đọc mấy cái comment của mấy thím hủ, đúng là quá hại não.
Dạ Phong không biết lúc này Thẩm Nguyệt Lăng đang tự mình đấu tranh trên con đường thẳng không thể cong, biết Thẩm Nguyệt Lăng buông tay Tống Tiêu Minh ra thì tâm tình y lại chuyển biến tốt, lực đạo trên tay cũng thả lỏng.
Dạ Phong nhận ra y không thích người này thân cận với người khác kể cả Tống Tiêu Minh, người này chỉ có thể là của một mình y!
Mãi lát sau Thẩm Nguyệt Lăng vẫn không có động tĩnh gì, Dạ Phong giật tay mấy cái, nói: "Đi."
Thẩm Nguyệt Lăng hoàn hồn, ậm ừ vài tiếng rồi dắt hai nam chủ ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến hắn vẫn đang nắm lấy tay Dạ Phong, chỉ khác từ nắm cổ tay xuống thành nắm lấy lòng bàn tay thôi.
Hàn thất Thẩm Nguyệt Lăng ở không quá lớn, chỉ có độc hai gian phòng, phần còn lại hầu hết đều là cảnh sắc tươi đẹp của thiên nhiên, rất phù hợp với khí chất thanh nhã trên người Thẩm Nguyệt Lăng.
Thẩm Nguyệt Lăng dùng gian chính là phòng ngủ, gian còn lại không ai ở trực tiếp bị hắn biến thành nhà kho, lên đến khi ba người đến xem thì mọi vật trong phòng đều bị đóng bụi, đồ đạc nghiêng ngả khắp nơi, không khác một bãi chiến trường.
"Khụ." Thẩm Nguyệt Lăng nắm tay lên miệng ho nhẹ, xấu hổ nói: "Dọn dẹp một chút là được, hai đứa nghỉ ngơi đi, mình huynh dọn là được." .
Tống Tiêu Minh muốn nói gì đó thì đã bị Dạ Phong cắt ngang nói trước: "Làm cùng nhau sẽ nhanh hơn."
Tống Tiêu Minh nhiệt liệt gật đầu, những lời mà Dạ Phong nói cũng là những lời mà hắn muốn nói.
Hai người bọn họ từ nhỏ lưu lạc ngoài đường, một chút bụi bẩn này thì tính là gì, huống hồ căn phòng so với căn phòng tồi tàn ở Tân Viện thì chỗ này tốt hơn mấy trăm lần.
Thẩm Nguyệt Lăng không cản, ba người bắt tay vào dọn dẹp nhưng cả quá trình làm hắn chỉ cho hai nam chủ quẹt tước nhẹ nhàng, còn mấy việc nặng hơn thì một mình hắn làm hết.
Mộc Đường đã nói hai người họ cần nghỉ ngơi, Thẩm Nguyệt Lăng sao có thể trái lệnh mà để cả hai làm việc nặng được chứ?
Hai canh giờ sau, cả căn phòng như được lốt xác, mọi thứ trong phòng này Thẩm Nguyệt Lăng trước đây chưa bao giờ đụng vào, nên mọi thứ đều mới tinh. Thẩm Nguyệt Lăng nhờ người đem đến thêm một cái giường, đến gần tối mọi việc đều xong xuôi.
Thẩm Nguyệt Lăng thỏa mãn nhìn căn phòng bừa bộn ban đầu trở thành một gian phòng đẹp đẽ dành cho hai người ở, hắn cảm thấy nhu cầu đạt