Khi Thẩm Nguyệt Lăng mở mắt ra đã thấy mình nằm trên giường trong Hàn Thất, kế bên là Lý Tuân và Mộc Đường đang vui mừng nhìn hắn.
Thẩm Nguyệt Lăng cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới đều đau nhức, chỉ có hai cánh tay là miễn cưỡng cử động, hắn liếm đôi môi khô khốc, khàn khàn hỏi: "Đệ bất tỉnh bao lâu rồi?"
Lý Tuân chưa kịp trả lời thì Mộc Đường đã đưa qua một ly nước, cẩn thận nâng đầu hắn lên vừa đút nước cho hắn vừa nói: "Vừa tròn ba ngày."
Nói một "đa tạ" xong, đầu Thẩm Nguyệt Lăng lại được Mộc Đường cẩn thận đặc xuống, nói: "Lâu như vậy? Cuộc thi đã kết thúc chưa?"
"Kết thúc rồi." Lý Tuân nói: "Đệ bị nội thương nặng, ba ngày không tính là lâu."
Mộc Đường ở một bên cười nói: "Lần này ngươi thực lập công rất lớn, còn khiến cho bọn người Thiên Nhất Quán mất toàn bộ mặt mũi."
Nghe đến Thiên Nhất Quán, mi mắt Thẩm Nguyệt Lăng giật giật, hình như nghe qua có chút ấn tượng, hắn nhanh chóng dò xét lại tình tiết cốt truyện, sau đó mới chậm rãi nhớ ra.
Trong nguyên tác ở tương lai, Dạ Phong diệt môn không ít môn phái chống đối y, chỉ có riêng Thiên Nhất Quán lại thuận theo y, Dạ Phong chỉ về phía Đông tuyệt không đi về phía Tây, còn khiến cho Tống Tiêu Minh ăn một cú đau.
Trung thành như vậy, tận tâm tận tụy như vậy, rốt cuộc thì như thế nào? Vẫn là bị Dạ Phong giết chẳng khác gì giết một con sâu.
Mà trọng điểm không phải cái này, chẳng phải môn phái được Phong Sương Kiếm mời để thủ kết giới không phải là Tịnh Tông Quán sao? Sao lại đổi thành Thiên Nhất Quán rồi!!
Chẳng lẽ kết giới bị phá là do mời không đúng người? Tình tiết đột nhiên thay đổi như vậy thật sự tốt hả?
Không phải Thẩm Nguyệt Lăng nhớ không nhận ra mà là những chữ miêu tả đại thần Nhị Đản nhắc qua Thiên Nhất Quán rất ít, hắn chỉ biết Thiên Nhất Quán giống như Tịnh Tông Quán, đều là do ba người cùng nhau thành lập. Hơn nữa, ba vị kết giới sư của Tịnh Tông Quán trong lời văn miêu tả chính là ba huynh đệ lập dị, phương pháp dạy đồ đệ và lập kết giới có phần quái đản.
Hôm đó ba vị kết giới sư kia làm mấy cái hành động múa may quay cuồng kia thật sự là rất quái đản, dù bình tĩnh suy nghĩ lại lời văn miêu tả của đại thần Nhị Đản, thì hắn thấy ba người kia giống Tịnh Tông Quán hơn là Thiên Nhất Quán. Thẩm Nguyệt Lăng không thể không hiểu lầm một phen.
Mà bây giờ chấp nhận vấn đề này thì có ích gì, việc xảy ra cũng xảy ra rồi, còn quan tâm là người đến từ môn phái nào làm gì?
Thấy hắn mãi không nên tiếng, Lý Tuân bèn nói: "Không ngờ Lăng nhi lại thành thạo thuật kết giới, bảy vị trưởng lão và mọi người đều rất bất ngờ."
Thẩm Nguyệt Lăng nhẹ nhàng xua tay, nói: "Không việc gì, rảnh rỗi nên học mà thôi, coi như kiếm một ít thể diện cho môn phái."
Dừng một chút hắn lại hỏi: "Phải rồi đại sư huynh, tổng cộng có bao nhiêu đệ tử vượt qua được kỳ thi?"
Lý Tuân nói: "Chỉ hơn hai mươi người, sao thế?"
Thẩm Nguyệt Lăng hỏi: "Vậy trong số đó có ai tên Tống Tiêu Minh và Dạ Phong không?"
Tuy biết rõ câu trả lời, nhưng Thẩm Nguyệt Lăng vẫn là muốn xác thực một chút, hôm đó Dạ Phong bị thương không tính là nhẹ, khi tỉnh dậy sẽ khó khăn trong việc đi lại, nên hắn sợ y sẽ không đủ tinh thạch để vượt qua nên đã lấy mấy tinh thạch của Ma Thú cao cấp để lại cho y. Quả nhiên, Lý Tuân gật đầu: "Hai người mà đệ nói, trong kỳ thi này đều đứng đầu bảng."
Thẩm Nguyệt Lăng: "Hai người bọn giờ đang ở nơi nào?"
"Theo gia huấn thì những đệ tử mới nhập môn đều sẽ được chuyển đến Tân Viện." Lý Tuân nói: "Lăng nhi, hai người mà đệ hỏi có phải là hai tiểu sư đệ trong nhóm đệ dẫn dắt hay không? Có vẻ đệ rất để ý đến hai người họ."
Nào chỉ để ý, hai tên đó là thiên mệnh chân tử, là tiểu tổ tông đó.
Âm thầm kêu gào xong, Thẩm Nguyệt Lăng gật đầu: "Hai đệ ấy đều có tư chất thiên phú."
"Thiên phú hay không thiên phú tạm thời không nói đến" Mộc Đường đột nhiên lên tiếng, tay thò vào trong ngực áo, lấy ra một bình dược, mở nắp, đổ ra một cục tròn tròn màu nâu to cỡ viên bi, đưa cho hắn nói: "Ngươi đang bị thương, bớt lo mấy chuyện đó đi, chuyên tâm nghỉ ngơi. Uống thuốc."
Bên cạnh Lý Tuân cũng gật đầu nói: "Phải Lăng nhi, đệ vẫn còn chưa khỏe, nên nghỉ ngơi nhiều một chút."
Nhưng mà ta đã ngủ ba ngày rồi, làm sao mà ngủ nữa, Thẩm Nguyệt Lăng bó tay!
Thẩm Nguyệt Lăng thật sự không tình nguyện tiếp nhận viên thuốc trên tay Mộc Đường, bỏ vào miệng, ngay sau đó hắn liền hối hận.
Mợ, vị như thịt cá chết, quá khó nuốt!
"Thuốc đắng dã tật." Mộc Đường từ trên cao liếc hắn một cái, "Ngươi dám nhổ ra xem."
Thẩm Nguyệt Lăng cực khổ nuốt xuống, trong miệng vẫn còn lưu lại vị tanh, thật sự chịu không nổi! Bây giờ hắn cảm thấy mấy đống thuốc con nhộng hắn uống khiếp trước mới thật sự là chân lý a!
Lý Tuân nhìn hắn bằng ánh mắt đồng cảm, rất tri kỷ rót cho hắn một ly nước, Thẩm Nguyệt Lăng uống hết lại đòi thêm một ly, rồi lại một ly, uống cho đến khi mùi vị tanh tưởi kia hoàn toàn biến mất mới hài lòng đặt đầu quay trở về gối.
Thấy Thẩm Nguyệt Lăng đã uống thuốc xong, Lý Tuân cùng Mộc Đường đều không làm phiền hắn, nói thêm một hai câu liền rời đi.
Trước khi Lý Tuân đóng lại cửa phòng, Thẩm Nguyệt Lăng nằm trên giường động đậy một chút, cơn đau từ bụng dưới truyền lên khiến hắn đau đến mức nghiến răng. Hắn không thể không từ bỏ ý định ngồi dậy, nói: "Đại sư huynh, thay ta để ý đến hai đệ ấy một chút."
Lý Tuân gật đầu: "Được."
Cửa phòng đóng lại, Lý Tuân và Mộc Đường sóng vai nhau rời đi. Thẩm Nguyệt Lăng nằm trên giường thở dài.
Hôm đó hắn quay lại moi tinh thạch của Ma Thú rồi để trong áo của Dạ Phong, biết rõ hành động lúc đó của bản thân là dư thừa, nhưng vẫn không nhịn được mà giúp y gian lận một chút.
Nhập môn Phong Sương Kiếm coi như xong, bây giờ là cuộc sống sau khi nhập môn, vào giai đoạn này trong nguyên tác, Thẩm Nguyệt Lăng nguyên bản bắt đầu gây khó dễ, hắn đến Tân Viện nói với người phụ trách nơi đó là "tận tình chăm sóc" cho hai người họ.
Bốn chữ "tận tình chăm sóc" này nếu từ miệng hàng nguyên bản nói ra thì tuyệt đối không có chuyện tốt đẹp. Nhưng nếu người nói là Lý Tuân thì chắc sẽ khác.
Thẩm Nguyệt Lăng lại thở dài một hơi, bây giờ toàn thân vẫn chưa thể cử động, cứ cố gắng dưỡng thương rồi đi nhìn hai người họ.
Thẩm Nguyệt Lăng nằm thêm hai ngày mới có thể miễn cưỡng lắc lư thân mình xuống giường, trong suốt hai ngày qua, tuy phụ thân và bảy vị trưởng lão có đến thăm hắn, tuy chỉ nói vài ba câu nhưng Thẩm Nguyệt Lăng vẫn kiên trì cày độ hảo cảm với bảy vị trưởng lão. Tuy bảy vị này ít ra mặt, nhưng để làm chức danh trưởng lão thì năng lực tuyệt đối không yếu, có thể làm quen thì nhất định sẽ làm quen đến cùng. Chỉ phiền một điều là cứ đến giờ là Mộc Đường lại xuất hiện ép hắn uống viên thuốc kia, mỗi lần uống là mỗi lần cực hình, còn không bằng cho hắn uống Thất Bộ Đảo* cho xong.
*Thất Bộ Đào: bảy loại độc.
Lắc lư thân mình vài cái, Thẩm Nguyệt Lăng xiêu xiêu vẹo một hồi mới đứng thẳng được, bước chân tuy có hơi xiêu vẹo một chút nhưng vẫn là tốt hơn nằm một chỗ năm ngày liên tiếp.
Bước ra khỏi phòng, Thẩm Nguyệt Lăng nơi đầu tiên muốn đi tất nhiên là Tân Viện để nhìn nam chính và nam phản diện một cái.
Hàn Thất mà Thẩm Nguyệt Lăng ở cách khá xa Tân Viện, Thẩm Nguyệt Lăng đi bộ một chút cũng phải đi đến nửa canh giờ mới đến nơi. Vài ngày không hoạt động tay chân nhìn có chút bủn rủn, Thẩm Nguyệt Lăng tựa vào trên một thân cây thở dốc nhìn tiểu viện trước mặt. Để đến được đây đúng là tốn hết cả cái mạng già của hắn.
Ngay lúc hắn định đi vào thì đột nhiên nhìn thấy hai bóng dáng nhỏ gầy, trang phục bạch y của Phong Sương Kiếm vốn dĩ thanh cao tại thượng giờ lại có phần rách, tà áo bị bụi làm cho bẩn, trên khuôn mặt của hai người nọ ẩn ẩn không ít vết xanh tím, trên lưng đang gánh một đống củi còn nặng hơn mình, tuy bộ dạng chật vật nhưng bước chân vẫn rất vững, từng bước từng bước đi lên dốc.
Nhìn hai bóng dáng kia Thẩm Nguyệt Lăng mặt hết trắng lại xanh, hai cái bóng kia con mẹ nó không phải nam chính Tống Tiêu Minh và nam phản diện Dạ Phong à!
Chẳng phải hắn đã nhờ Lý Tuân nói với người phụ trách rồi à? Sao bây giờ lại nhìn thê thảm như vậy, là tên điên nào đi tìm đường chết thế hả? Các ngươi không biết câu không tìm đường chết thì sẽ không chết sao?
Thẩm Nguyệt Lăng cố gắng điều chỉnh trạng thái, đi lên gọi: "Tống Tiêu Minh, Dạ Phong."
Nghe có người gọi, Tống Tiêu Minh và Dạ Phong đồng thời quay đầu lại, nhìn Thẩm Nguyệt Lăng đang bước đến đây. Tống Tiêu Minh dĩ nhiên còn nhớ hắn từng phụ trách mình, nhìn hắn liền vui vẻ kêu một tiếng: "Lăng ca ca." Còn Dạ Phong lại nghiên mặt cúi đầu, không nhìn hắn.
Thẩm Nguyệt Lăng cũng không để ý, chỉ vào đống củi mà hai người vác trên lưng hỏi: "Những đệ tử khi mới vào sẽ được chỉ dạy công pháp nhập môn cơ bản, những việc lặt vặt này sao hai đệ lại phải gánh? Còn nữa là ai đánh hai đệ?"
Câu cuối giọng hắn có chút không kìm chế được, thanh âm có