Lý Mộ Phong dừng chân, quay đầu lại liếc nhìn Châu nhi và Ngọc nhi đang đi phía sau, tỏ vẻ vừa khó chịu vừa chán ghét nói:
" Đi, chuẩn bị ngựa, ta phải đi thăm bệnh tên kia, để xem, thảm đến mức nào mà dám bán thảm với ta.
Phí thời gian, đúng là thứ vô dụng."
Châu nhi, Ngọc nhi nghe vậy, lập tức nhanh nhẹn chạy đi chuẩn bị, trong lòng lại thở dài mặc niệm thay cho Mạc Viễn.
Thảm thế nào mà đã trọng thương còn có vị hôn phu như thiếu gia, xem ra có người sắp gặp xui xẻo rồi.
Ngọc nhi cùng Châu nhi không hẹn mà cùng rùng mình, nhưng trong lòng cũng không nhiều thương cảm mà ngược lại, lại cảm thấy bát quái không thôi, dù sao, số các nàng cũng chẳng sung sướng gì, thấy người khác gặp xui xẻo, như thế nào cũng cảm thấy xem hay.
Lý Mộ Phong bên ngoài chán ghét nhưng bên trong lại hồi hộp không thôi, vốn cứ tưởng bản thân sẽ tốn kha khá thời gian để sắp xếp đến việc gặp mặt Mạc Viễn, dù sao trong thiết lập, Hàn Ân rất ghét Mạc Viễn, thậm chí đến cả gặp mặt cũng không muốn.
Cho dù có được sắp xếp chạm mặt nhau, Hàn Ân cũng chán ghét bố thí một ánh nhìn cho Mạc Viễn.
Hầu hết thời gian hắn đều xoay quanh Bạch Nghị, không thì cũng là kiêu ngạo tu luyện, khinh bỉ những người ở tầng lớp dưới.
Với cái thiết lập ngay từ đầu đã như tồn tại kết giới to chình ình này, Lý Mộ Phong không thể thiếu suy nghĩ mà quyết định bậy bạ được.
Cũng không thể khi không một người chán ghét người khác đến mặt cũng không muốn nhìn, oán niệm lan rộng tới khó che giấu lại đột nhiên quan tâm, đi thăm bệnh người kia.
Cái giả thuyết thuần túy muốn xem dáng vẻ người khác chậc vật cũng không thể áp dụng lên người Hàn Ân được.
Bởi "hắn" phi thường chán ghét cái loại người này, " hắn" cho rằng, chỉ những người thất bại mới nhìn xuống bọn thất bại khác để tôn vinh bản thân, với sự kiêu ngạo của mình, Hàn Ân khinh bỉ một cách rõ ràng.
Cũng may, Hàn phu nhân đã giúp hắn việc đáng đâu đầu này rồi.
......................
30 phút trước.
Liễu Tịch Vân: " Ân nhi, ngươi cũng nên đi thăm Mạc Viễn một chút, rốt cuộc hắn vẫn là vị hôn phu của con, dù chỉ là bây giờ.
"
Lý Mộ Phong khi nghe vậy, trong lòng run động không thôi, dù hắn đã tiếp nhận ký ức của Hàn Ân nhưng dung mạo của Mạc Viễn trong ký ức của nguyên chủ là vô cùng mờ nhạt, thậm chí còn bị ghét bỏ đến nỗi không rõ ràng bằng tên thị vệ trông cổng lớn Hàn gia.
Lý Mộ Phong cho dù có muốn thông qua ký ức mà tìm hiểu về Mạc Viễn cũng đành bất lực, không ngờ hôm nay Liễu Tịch Vân vậy mà lại nhắc tới chuyện này, thật sự làm hắn mừng rỡ không thôi.
Lý Mộ Phong trong lòng thích muốn chết nhưng ngoài mặt lại nhăn nhó không thôi, có vẻ như rất mất hứng, nói:
" Mẫu thân, người cần gì phải như vậy.
Chỉ là một tên phế vật mà thôi, chúng ta mời tam cấp luyện đan sư đến xem bệnh cho hắn đã là có tình có nghĩa lắm rồi.
Còn muốn cho sắc mặt tốt?"
Liễu Tịch Vân thấy sắc mặt Hàn Ân nháy mắt trở nên xấu đi, trong lòng cũng có chút phiền muộn.
Ôn giọng giải thích:
" Ân nhi, ta biết con thích Bạch Nghị, nhưng bây giờ con thân đang mang thân phận vị hôn thê của người khác.
Hôn phu của con đang gặp khó khăn, không thể bỏ mặc không lo.
Suy cho cùng, thế đạo khôn lường, thân phận song nhi vốn thấp, nếu bị người có lòng truyền ra.
Con vì nam nhân khác mà bỏ rơi vị hôn phu đang gặp khó khăn của mình, ắt sẽ rước tiếng xấu vào thân, thanh danh hủy hoại."
Liễu Tịch Vân nói xong, cũng không đợi Hàn Ân phản bác mà tiếp tục nói:
" Ta biết, con không để ý.
Nhưng thân là mẫu thân của con, ta lại trải đời nhiều hơn, mọi thứ cũng nhìn xa hơn con.
Tuổi tác con còn nhỏ, không cần gấp gáp, sẽ mất giá.
Đi thăm Mạc Viễn một chút cũng không có hại gì, ngược lại còn rước tiếng thơm vào người.
Dù sao, thiên hạ này, bản thân bạc tình cũng được nhưng người khác thì không, mọi người vẫn sẽ có thiên cảm với một song nhi trọng tình trọng nghĩa, đức tính tốt hơn là song nhi không chung thủy."
Sau lại nghĩ đến chuyện gì đó, Liễu Tịch Vân ôn thanh cười: " Lỡ sau này con có phạm sai lầm gì, tiếng xấu của con sẽ được những việc "tốt" che giấu một phần, có muốn chối hay muốn lật muốn lọng, cũng dễ bề