Lý Mộ Phong vừa quay lưng bước đi, Hàn Thiệu lập tức híp mắt lại.
Ẩn ý nhìn ma ma một cái, ma ma cũng rất nhanh hiệu ý, lập tức bước ra cửa, đợi đến khi "Hàn Ân" rời khỏi biệt viện, lập tức quay đầu báo cáo.
Hàn Thiệu thấy vậy, cũng không vội nói gì, phất tay một cái, chúng nô tì lập tức nhận lệnh, hành lễ rồi nhanh chóng bước ra ngoài, ma ma như rất quen thuộc, lập tức đóng chặt cửa lại, bước đến bên cạnh Liễu Tịch Vân mà hầu hạ.
" Mẫu thân, người thật sự để đại cả gả cho tên tiểu tử thúi Bạch Nghị kia? Ta không đồng ý" Hàn Thiệu âm âm trắc trắc nói.
Liễu Tịch Vân nhìn Hàn Thiệu, đảo cũng không còn dáng vẻ từ mẫu nhẹ nhàng nữa mà nhiều hơn là sự âm nhu lạnh lẽo, hừ một cái không nhẹ không mạnh nhưng lại cho người ta cảm giác ngoan độc đến lạ:
" Gả, hắn cũng xứng? Bạch Nghị chẳng qua chỉ là tên phế vật, như thế nào lại xứng dùng từ gả với đại ca ngươi.
Đại ca ngươi gả cho hắn, chẳng khác nào bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.
"
" Nhưng đại ca thích hắn" Hàn Thiệu buồn bực nói.
Liễu Tịch Vân nghe vậy, cũng không có biểu hiện gì là khuất mắt, giọng nói êm dịu vui vẻ, nhưng lời nói lại chẳng chút khách khí:
" Đúng vậy, Ân nhi thích hắn, đó là phúc.
Ăn của chúng ta một viên Tẩy Linh đan, muốn phất tay bỏ đi? Mơ tưởng...!Hắn thích lừa gạt như vậy, thích dùng lời ngon tiếng ngọt dỗ dành Ân nhi như vậy.
Vậy thì dùng cả đời mà làm, ta không ngại, trong Hàn gia lại có thêm một miệng ăn nữa đâu.
"
Hàn Thiệu sáng bừng hai mắt, tinh nghịch nhìn Liễu Tịch Vân: " Mẫu thân, ý người là...!ở rể."
Một câu nói khẳng định, Hàn Thiệu vui sướng thốt lên.
" Không phải ở rể, mà là bán mình, làm nô cho Ân nhi.
Mạc Viễn kia, nếu không bị trọng thương, miễn cưỡng còn có thể vào chức ở rể.
Nhưng giờ hắn phế rồi, ở rể...!vẫn là để sau.
Đợi đại ca ngươi chơi chán rồi, ta lại giúp hắn tìm một tân lang.
"
" Nhưng mẫu thân, Bạch gia sẽ không đồng ý, dù sao, khó khăn lắm mới bồi dưỡng được một " thiên tài" mà.
Ta thấy, việc này có chút khó."
Liễu Tịch Vân phì cười, khinh khỉnh nói:
" Ngươi đấy, tiểu Thiệu Thiệu, như thế nào lá gan lại đột nhiên co lại.
Ta dạy ngươi như thế nào, quên hết rồi à.
Bạch gia chẳng qua chỉ là gia tộc mới nối gần đây, căn cơ chưa sâu, bên trong lại không có hoá thần toạ trấn.
Kinh thương cũng không bằng Liễu gia, ngươi nói, chúng ta là sợ gì ở bọn họ.
Huống chi, cha ngươi cũng không phải phế vật, ta cũng chẳng phải bình hoa.
Kéo chân một chút, cho một chút kẹo rồi tàn nhẫn đạp bọn chúng từ trên trời rơi xuống địa ngục.
Đã đến nước đó, bọn họ, lẽ nào lại không giao người ra."
Hàn Thiệu lâu rồi mới bị gọi bằng nhũ danh, thực ra lần gọi cuối cùng cách đây chỉ mười ngày, nhưng so với mỗi ngày, ngược lại đối với hắn là rất lâu rồi, hắn có chút ngại ngùng, gãi gãi đầu rồi cũng rất thành