Lý Mộ Phong quan sát Mạc Viễn hồi lâu nhưng vẫn không phát hiện bất thường gì, rõ ràng nói bị thương nặng nhưng trên cơ thể lại không một vết thương, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt.
Nhưng nếu nói y không bị gì, tại sao hắn bước vào đây lâu như vậy mà y cũng không có tỉnh, rõ ràng là thật sự hôn mê.
Lý Mộ Phong ngồi bên mép giường, vươn tay lên mũi Mạc Viễn tham dò một chút.
Rất nhanh sau đó, sắc mặt hắn trầm xuống.
Hơi thở quá nhẹ, lại yếu ớt cực kỳ, cứ như bị nghẹn lại, chỉ cần không cẩn thận một chút, Mạc Viễn sẽ tắc thở mà đi đời nhà ma ngay lập tức vậy.
Có lẽ vì trong suốt một thời gian dài không di chuyển, cơ bắp hơi teo lại, trông ốm yếu hơn hẳn.
Chẳng khác gì trẻ em thiếu chất dinh dưỡng...
Mạc Hồng Yên đúng thật làm việc không lộ sơ hở, thông đồng một tên lang y phế nhưng cũng rất biết ngụy trang.
Chữa thương chỉ chữa mặt ngoài, dùng để ngụy trang dáng vẻ tân tân khổ khổ lo nghĩ cho cháu trai của hắn, nhưng thật chất bên trong.
Nội thương lẫn ám thương của Mạc Viễn hoàn toàn không được chữa trị, cứ cái đà này, cho dù là người bình thường như Lý Mộ Phong cũng cảm nhận rõ ràng, Mạc Viễn sẽ sớm khô héo mà ra đi.
Trong lòng do dự lại phiên chán, Lý Mộ Phong sâu kín thở dài.
Xuất phát từ sự ích kỷ của bản năng, lí trí Lý Mộ Phong phân tích rất rõ ràng.
Thế đạo bây giờ, Mạc Hồng Yên đã bị quyền lực mê mẩn đến mất hồn mất trí, ông ta như u linh, âm hồn trong tối, như hổ rình mồi mà nơi nơi chốn chốn phát điên.
Nếu bây giờ cứu Mạc Viễn thì khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết, chuyện này đối với hắn không có một chút lợi lộc gì nhưng nguy hại thì lại rất nhiều, Lý Mộ Phong nghĩ hắn không cần thiết phải xen lẫn vào, nhất là đối với thân phận chút đặc thù này của hắn, hắn không tiện ra tay.
Từ trước đến nay Lý Mộ Phong luôn tự hiểu rõ con người mình, tuy bản năng hắn hướng tới ánh sáng nhưng tâm của hắn lại không, hắn có thể thích một người ngay thẳng như Trang Du, một người tràng đầy hi vọng, thanh lãnh lại sáng trong như Mạc Viễn.
Nhưng lại không thể như bọn họ rộng rãi thoáng mát, vì nghĩa quên thân.
Lý Mộ Phong hắn chính là ích kỷ đa nghi, thích nhất là bo bo giữ mình, thậm chí là sự âm u tồn tại trong chính đáy lòng của hắn làm hắn trở nên chật vật bất kham, xấu hổ không muốn thừa nhận.
Huống hồ chi, hắn chỉ là một người hoàn toàn xa lạ tình cờ biết được một chút về quỹ đạo tương lai của Mạc Viễn, đến y như thế nào, cũng đều là do hắn tự tưởng tượng ra.
Mạc Viễn vốn không quen biết hắn, cho dù trong lòng có ấn tượng thì người đó cũng là nguyên chủ.
Hắn với y chính là hai đường thẳng song song, sao lại có thể toát lên cái ý niệm thương tiếc một người mới gặp mặt lần đầu quá đỗi buồn cười như vậy?
Đang lúc Lý Mộ Phong suy nghĩ đến ngây người, từng tiếng bước chân nhè nhẹ đến gần vang lên, Lý Mộ Phong nhanh chóng nghe được, hắn vội vàng thả rèm xuống đi ra ngoài.
Vừa đến cửa thì ngay lập tức đụng mặt với Mạc Thừa Phong, trưởng tử của Mạc Hồng Yên.
Theo sau đó là Ngọc nhi đang cẩn thận ôm một bình trà mới, hơi nước bốc lên từng đợt đứt quãng.
Lý Mộ Phong đột nhiên bị bắt gặp cũng không hốt hoảng, trên mặt không có bất kỳ biểu cảm gì kì lạ nên cũng không khiến Mạc Thừa Phong nghi ngờ.
Mạc Thừa Phong ám đạo quan sát một chút, phát hiện trên sàn nhà lại xuất hiện tách trà vỡ nát.
Kết hợp với việc lúc nãy tình cờ gặp Ngọc nhi đang đi xuống bếp lấy trà, lập tức đoán ra được nguyên nhân, chắp tay hữu lễ với Hàn Ân, ôn tồn tạ lỗi:
"Hạ nhân trong nhà tầm nhìn hạn hẹp, lười nhác thành thói, khiến Hàn công tử chê cười rồi.
Ta đây liền thay mặt Mạc phủ, hướng Hàn công tử tạ lỗi."
Thái độ khiêm nhường lại phóng khoáng của hắn như đã lấy lòng được Hàn Ân, khiến thái độ của y trở nên dịu lại hơn đôi chút, Hàn Ân đối với Mạc Thừa Phong cười nhẹ, có chút thân thiết nói:
" Đại công tử không cần phải như vậy khách sáo, hạ nhân không biết thân biết phận lợi dụng sự dễ dãi của chủ nhân mà lười nhác, tự tung tự tác là lỗi của bọn chúng, đáng phạt! Ta biết ngươi thiện tâm, nhưng cũng không cần vì bọn người dơ bẩn đó mà tự nhận lỗi về bản thân mình.
Chúng ta vừa gặp đã quen, lần này nể mặt ngươi, chuyện này ta sẽ không truy cứu nữa.
Nhưng có hạ nhân như vậy, ta khuyên ngươi vẫn nên quản lý lại một chút.
Nên trừng phạt thì phải trừng phạt, như vậy mới có thể làm gương cho kẻ khác được."
Mạc Thừa Phong nghe hắn nói vậy, mỉm cười đáp:" Đa tạ lời khuyên của công tử, ta nhất định sẽ theo đó mà làm.
"
" Chẳng hay, hôm nay người đến là vì chuyện Mạc Viễn sao?"
Hàn Ân nghe hắn nói vậy thì trầm mặc, thoáng do dự rồi vội vàng nói:" Không, cũng không có gì quan trọng cả.
Ta là nghe theo mẫu thân, đến nhìn xem hắn một chút.
Vả lại, Mạc Viễn bây giờ hôn mê