Mà Mạc Chi lúc này đã bị khí đến điên đầu rồi, hắn vốn tâm cao ngạo, lại khinh thường Hàn Ân cái loại đê tiện độc phu song nhi.
Hôm nay vốn muốn tiếp cận Hàn Ân nhưng kết quả lại không thành, còn bị hắn khinh bỉ không thèm nể mặt.
Mạc Chi khó có thể tiêu được hoả khí, vốn định quay đi tìm một nơi thanh tịnh ép xuống cơn buồn bực này, không ngờ lại bị Châu nhi tìm đến.
Châu nhi vốn là song nhi ở bên người Hàn Ân, bị sự kiêu ngạo của hắn hun đúc, mà Mạc Chi khi nãy lại dùng tư thái thấp để ứng đối với Hàn Ân.
Khiến Châu nhi theo đó cũng trở nên không quá kính sợ hắn, lại nhớ đến thái độ âm dương quái khí đầy tức giận của Hàn Ân, gan của Châu nhi cũng trở nên to hơn.
Không những không lựa lời mà nói, ngược lại còn lặp lại nguyên xi câu nói của Hàn Ân, đến cái giọng điệu cùng không thay đổi.
Ngang nhiên bị một cái song nhi yếu ớt cười nhạo, không những vậy, cái song nhi này còn là một hạ nhân thấp kém bản thỉu của Hàn Ân.
Mạc Chi âm trầm nhìn Châu nhi khiến hắn không nhịn được rùng mình sợ hãi, Châu nhi lui bước về phía sau, gồng mình chịu đựng bởi hắn đột nhiên nhận ra bản thân đã chọc mao Mạc Chi lên.
Trong lòng Châu nhi đột nhiên có chút hối hận vì thái độ lúc nãy của mình nhưng Mạc Chi cũng không một chưởng đánh bay hắn đi như đã tưởng.
Mạc Chi khôi phục lại bỏ dạng thường ngày, nhẹ nhàng cười:" Ta đã biết, hạ nhân bẩn thỉu lại dám làm Hàn thiếu gia ủy khuất, ta nhất định sẽ cho hắn một câu trả lời thỏa đáng."
Châu nhi thấy hắn đột nhiên trở lại bình thường, trong lòng thoáng thở phào nhưng mạc danh cảm thấy chữ bẩn thỉu đó như bị cố tình nói chậm lại, dưới ánh mắt nhìn chằm chằm mình của Mạc Chi, Châu nhi như hiểu ra, hai chữ đó là đặc biệt dành cho hắn.
Châu nhi trong lòng tủi nhục, nhưng hắn cuối cùng cũng chỉ là người hầu của thiếu gia, không phải thiếu gia thật mà có thể nhục nhã Mạc Chi để trả thù lại, đành nhanh chóng cáo từ, oán hận rời đi.
Một thân tín áo đen bên cạnh Mạc Chi bước lên, âm u hỏi nhỏ:" Chủ tử, tên người hầu này đúng là quá phận, người có muốn thuộc hạ xử hắn không?"
" Không cần vội, cứ để hắn tiếp tục chạy nhảy.
Rồi sẽ đến lúc, cả chủ lẫn tớ đều bị ta nắm trong lòng bàn tay, nỗi nhục nhã hôm nay, ta nhất định sẽ cho lũ bẩn thỉu đó nếm trải lại gấp trăm lần."
Tên áo đen nghe vậy, trong mắt lập lòe, nhớ đến dung mạo ngọt nước của Châu nhi thì thoáng tiếc nuối, hắn đã lâu không được chơi qua cái loại song nhi trắng trẻo như vậy đâu.
Chắp tay lên, thân tín cung kính hỏi:" Chúng ta thật sự phải cấp Hàn Ân hả giận sao, chủ tử."
Mạc Chi không đáp lại mà cầm từ trong túi không gian ra một lượng bạc, bàn tay thoăn thoắt tung hứng chơi đùa, thải thải vài cái rồi độc ác bắn mạnh về một phía.
Lượng bạc mang theo sức mạnh to lớn, xé gió bay thẳng đi.
Một con chim non đang chuẩn bị sảy cánh cứ thế mà bị lượng bạc kia tạp nát đầu, thân thể rời cái phịch xuống đất.
Máu toét ra khắp nơi, con chim thân xác nhỏ, máu lại không nhiều lắm, nhưng vì bị bạo đầu nên những giọt huyết phá lệ trải rộng, mang theo một mùi hương tanh tưởi của máu tươi lan khắp xung quanh xác chim.
Mạc Chi nhìn tác phẩm do mình làm ra, âm trầm hướng hắc y nhân hỏi:
" Thấy con chim đó không, ngươi theo ta lâu như vậy, có biết vì sao ta giết nó không?"
Thân tín nhìn qua xác con chim vô tội kia, không chút thương cảm, nhưng cũng không tìm được câu trả lời, chỉ đành nghi hoặc dò hỏi:" Thuộc hạ vô năng, thỉnh chủ tử khai ân giải đáp."
" Trong sân vườn này có rất nhiều chim chóc, con chim này không sợ người, bình thường lại rất hay bay đến gần ta, ta cũng đã nhiều lần cho nó thức ăn.
Hôm nay nó đến, chắc là quen thói cũ, muốn ta cho ăn đây mà.
Nhưng hôm nay kế hoạch của ta lại diễn ra không thuận lợi, ta rất khó chịu trong lòng, con chim này thường ngày thích đậu ta vui như vậy.
Sao có thể vô tư vui vẻ muốn tìm ăn như vậy được, ngươi nói xem.
Nó có đáng chết không?"
" Chọc chủ tử không vui, con chim này chết đi là đáng." Nhưng mà, chuyện này thì có liên quan gì đâu, chủ tử sao đột nhiên lại nói đến như vậy, không đầu không đuôi.
Hắc ý nhân khó hiểu nghĩ...
Mạc Chi trong mắt ánh lên ý cười, kết hợp với tướng mạo tuấn lãng nhẹ nhàng của hắn làm cho Mạc Chi trở nên thanh liêm sạch sẽ, cứ như thư sinh nho nhã đỗ đạt công danh vậy.
Nhưng ý nói hắn thốt ra lại khiến thuộc hạ thân tín của hắn ớn lạnh không thôi.
" Chim trong sân nhiều như vậy, chết một hai con thì cũng chẳng ai để ý...!A, hình như phụ thân ta cũng có rất nhiều hài tử, ngươi nói xem, giữa chim với kế hoạch diễn ra thuận lợi,