***Hê hê, hôm qua mải đi ăn chơi nên quên đăng, nay tui bù nha***
Lúc này, Tô Dật Thuần mềm nhũn cả người, thân thể và tâm lý đều vô cùng mệt mỏi.
Bị tin tức tố của Alpha áp chế, đôi tay anh run rẩy không ngừng, không những thế, nước mắt như vỡ đê mà trào ra khiến anh nghẹn ngào.
Anh run tay lau nước mắt trên mặt rồi ngẩng đầu nói với Đỗ Hàn Sương: "Tôi không muốn khóc."
Thiếu niên mặt mũi lấm lem nào bụi phấn nào máu mũi, nước mắt lưng tròng mà nhìn hắn, thế mà dám mạnh miệng nói là không muốn khóc.
Đỗ Hàn Sương nhíu mày.
Nhìn thấy biểu tình kháng cự và cảm xúc khác thường hồi sáng, hắn đã đoán được Tô Dật Thuần ở trường học không được vui vẻ.
Nhưng không ngờ lại tệ đến mức này.
Đỗ Hàn Sương không nói tiếng nào, đi về phía anh, lấy khăn tay trên người đưa cho anh lau bụi phấn và máu lem nhem trên mặt.
Chủ nhiệm giáo dục đứng một bên toát mồ hôi hòa giải, ông ta nhìn Đỗ Hàn Sương mà sợ run trong lòng.
Ai mà không biết nhị công từ nhà họ Tô không người quan tâm là Omega của Đỗ Hàn Sương chứ? Nhưng mà ai ai cũng biết vị gia chủ họ Đỗ này trong lòng đã có người khác...
Tô Dật Thuần bị bạo lực học đường chẳng phải là chuyện ngày một ngày hai, dù nguyên chủ có thể chịu đựng nhưng cậu không có người thân hay bạn bè che chở, kẻ bắt nạt cậu thì đều là con nhà quyền quý, cứ thế mãi, giáo viên và trường học đành mở một mắt nhắm một mắt, ai biết được đúng hôm nay lại đụng vào vị tai to mặt lớn này.
Chân Tô Dật Thuần hôm qua bị trật, sưng thành quả ổi, hôm nay lại đánh nhau, chân càng sưng to. Còn bụi phấn và vết máu lau mãi vẫn không hết, mặt anh đã biến thành mặt mèo.
"Ngài Đỗ, trước tiên cứ đưa em học sinh này đến phong y tế thì hơn..."
Chủ nhiệm giáo dục khép nép đứng một bên cười làm lành, Đỗ Hàn Sương không nghe, hắn bế Tô Dật Thuần lên rồi liếc nhìn ông ta một cái.
"Phương châm giáo dục của quý trường thật khiến người xem mở rộng tầm mắt."
Dứt lời liền xoay người đưa Tô Dật Thuần rời đi.
Tô Dật Thuần bị hắn ta đặt lên giường bệnh rồi vẫn còn ngây ngẩn, Cẩu Đông Tây vui sướng cao giọng hát bài "Đàn ông mười người chín người đều hư hỏng" bị anh quát bảo dừng.
"Hí hí hí, ký chủ thật biết làm nũng nha... Câu vừa rồi gì mà "Tôi không muốn khóc" thật là diễn sâu quá chừng, anh chính là trà xanh đệ nhất, bạch liên thành tinh, giả nai quá đỉnh!"
Cẩu Đông Tây khen hắn thảo mai, lắm chiêu nhiều trò các thứ, Tô Dật Thuần đau hết cả đầu.
Sao lại loạn tùng phèo thành thế này, Đỗ Hàn Sương vì sao lại tới đây.
Bác sĩ giúp Tô Dật Thuần xử lý vết thương Đỗ Hàn Sương ngồi một bên nhìn anh đau phát run.
Omega đều yếu ớt như pha lê, họ xinh đẹp mềm mại, như đóa hoa trong nhà kính, chỉ cần nở rộ rực rỡ, tươi đẹp là đủ rồi, không cần gồng gánh mưu sinh. Họ như là một giống loài quý hiếm, dù đi đến đâu cũng có Alpha cẩn thận che chở.
Họ chỉ cần làm chim hoàng yến vô lo vô nghĩ là được.
Sẽ luôn có người cam tâm tình nguyện xây lên lồng giam thoải mái, ấm áp cho họ.
Nhưng Omega trước mắt không giống như vậy.
So với chủ nhiệm giáo dục hoảng đến ngu người, năng lực quan sát của Đỗ Hàn Sương tốt hơn nhiều.
Hắn nhìn thấy rõ ràng ba, bốn Alpha nằm la liệt trên sàn, vết thương còn nặng hơn Tô Dật Thuần nhiều, hơn nữa trên người Tô Dật Thuần bị bao bọc bởi một mớ tin tức tố hỗn loạn.
Đám Alpha kia vì sao lại bị thương? Bọn chúng vì sao lại phóng tin tức tố?
Bác sĩ là một nữ Beta 40 tuổi, cô nhìn Tô Dật Thuần nước mắt rưng rưng mà đau lòng không thôi.
Cô cũng có một đứa con gái là Omega nên càng thêm đồng cảm với cậu nhóc này, động tác càng dịu dàng hơn.
Cô dặn dò Tô Dật Thuần đừng để vết thương chạm nước, trên đùi hắn có một vết thương, hình như bị góc bàn quệt vào mà thành.
Omega chính là như vậy, yếu ớt đến mức thứ gì cũng có thể khiến họ bị thương, lưu lại vết bầm tím, trầy xước trên cơ thể họ.
Tô Dật Thuần nghiêm túc cảm ơn, thật ra anh không hề để tâm đến vết thương cỏn con này.
Vết thương mười mấy cm mà thôi, trước kia khi anh đánh hắc quyền ở sàn đấu ngầm, có loại thương tích nào mà chưa chịu qua.
Dù sao cũng không có ai đau lòng cho anh.
Anh nhìn cái quần rách một lỗ mà tiếc xót cả ruột.
Anh mới tới đây hai ngày, hai cái quần đều hỏng rồi, thật sự quá thảm.
Tô Dật Thuần vân vê ống quần bị thủng, nghĩ làm sao để vá lại. Đỗ Hàn Sương nhấc màn giường lên, lặng lẽ phóng ra một luồng tin tức tố.
Tin tức tố Alpha mùi gỗ đàn hương khiến anh say mê, Tô Dật Thuần híp mắt, thoải mái đến mức tí nữa thì ngoẹo đầu ra ngủ.
"Đám Alpha trong phòng học là thế nào?"
Ngữ khí của hắn bình thản nhưng khiến Tô Dật Thuần lập tức tỉnh táo lại, anh há miệng thở gấp rồi lại nhắm mắt, không biết nên giải thích như thế nào.
"Câu đánh à"
Câu hỏi này hẳn là rất buồn cười như đang kể chuyện không tưởng vậy.
Một Omega, sao lại có thể đánh gục Alpha được, lại còn là ba, bốn tên?
Nhưng Đỗ Hàn Sương lại thẳng thắn hỏi.
Tô Dật Thuần gật đầu, rồi lại giải thích:
"Tại bọn hắn bắt nạt tôi trước, còn lấy tin tức tố ép tôi, lúc ấy chân tôi mềm nhũn luôn, suýt thì ngã xuống."
Giọng anh như hơi ấm ức, mềm mại như thể sắp nhào vào ngực hắn khóc nức nở. Đỗ Hàn Sương không nói gì, hai hôm nay Tô Dật Thuần đem đến cho hắn rất nhiều bất ngờ.
Bây giờ còn biết đánh nhau nữa.
Đã thế còn là đánh Alpha, chịu đựng áp lực từ tin tức tố mà quật ngã ba bốn tên.
Trước tiên, hắn ra ngoài với chủ nhiệm giáo dục để bàn bạc biện pháp xử lý chuyện này, sau đó, đưa Tô Dật Thuần về lớp.
"Cậu tiếp tục học ở đây, hai hôm nữa sẽ chuyển cậu sang lớp khác."
Hắn nói với Tô Dật Thuần nhưng mắt lại lạnh lùng quét một vòng học sinh trong lớp, khiến một đám thiếu niên không dám ho he gì. Rồi hắn vỗ đầu Tô Dật Thuần, quay người rời đi.
Tô Dật Thuần chân đau ngồi xuống ghế của mình, đám người ngồi phía trước giả vờ lơ đãng quay đầu liếc nhìn anh, trông cứ như thấy quỷ.
Tô Dật Thuần không thèm để ý tầm mắt quỷ dị của họ, anh bị nhìn như vậy đã thành quen.
Kẻ ngu xuẩn nói xấu anh nhiều như vậy, anh cũng không thể gặp ai cũng bịt mồm người ta mà đánh, đôi lúc giết gà dọa khỉ là được rồi.
"Cẩu Đông Tây, Cẩu Đông Tây!"
Anh thắm thiết gọi, hệ thống bé con gọi thì đến đuổi thì đi, cứ như một cậu quản gia tri kỷ vậy.
"Sao vậy Thuần Thuần."
"... Gọi kiểu gì thế, sến sẩm quá đấy. Nãy cậu có nghe thấy không, Đỗ Hàn Sương muốn tôi chuyển lớp!"
"Nghe thấy rồi, anh có ý kiến gì à?"
"Chuyển lớp rồi làm sao vả mặt?"
Cẩu Đông Tây trầm mặc một lúc