***Hi các bợn, mình quay trở lại rùi đây***
Tô Dật Thuần ngồi ở ghế sau lấy điện thoại tìm trò chơi của thế giới này.
Hôm nay Đỗ Hàn Sương không đến, Tô Dật Thuần không ngạc nhiên lắm.
Mỗi khi nhìn hắn, anh đều cảm nhận được một loại khí chất và phong độ độc đáo.
Người đàn ông này không hề tầm thường, hắn sẽ chỉ dịu dàng với người hắn yêu sâu sắc.
Và người đó không phải anh.
Tô Dật Thuần không đau lòng chút nào, anh dựa vào cửa xe nhìn ngắm đường phố bên ngoài. Hôm qua anh bận nói chuyện với Cẩu Đông Tây nên quên không nhìn xem thế giới này trông ra sao.
"Nhìn này Cẩu Đông Tây, cái này ngầu quá... Khi cậu biên soạn cốt truyện có từng xem qua thế giới này không?"
Anh nhìn màn hình quảng cáo dùng công nghệ thực tế ảo cực đại kia, hít vào một hơi.
Anh không biết nó đang quảng cáo cái gì, nhưng cảm thấy vô cùng hiện đại.
Cẩu Đông Tây cũng không khác anh là mấy, thường bật ra lời cảm thán.
Tuy cốt truyện thế giới này là do nó biên soạn và quản lý, nhưng thế giới quan cụ thể ra sao không phải là nó lập lên, mà là tác giả gốc của truyện viết ra, cho nên đây là lần đầu tiên nó thấy những thứ này.
Tô Dật Thuần tinh mắt nhìn thấy một con phố ăn vặt, anh do dự một chút rồi vỗ vai bác tài.
"Chú ơi, tối nay mình ăn gì ạ?"
Cậu thanh niên xinh xẻo tuấn tú cười meo meo, bên má có lúm đồng tiền, đôi mắt cong cong đến là ngọt ngào, lúc nhìn người khác đuôi mắt cậu chàng hơi rũ xuống, trông ngoan ngoãn biết bao, ai thấy mà chẳng yêu.
Bác tài là một beta trung niên ít nói ít cười, ông liếc kính chiếu hậu nhìn cậu một cái, trầm mặc một chút rồi dừng xe bên đường, cho cậu xuống xe mua đồ ăn.
Tô Dật Thuần đeo túi xuống xe, trước khi đi còn vẫy tay cười ngọt ngào cảm ơn bác tài.
Bên cạnh trường học nào cũng sẽ có một con phố như vậy, đồ chiên đồ nướng, bánh kem, trà sữa, lẩu xiên, hàng quán trông mà chảy nước miếng.
Tô Dật Thuần mắt sáng rực, Cẩu Đông Tây cũng là lần đầu tiên được thấy.
Tuy là nó không ăn được, nhưng nhìn cũng đỡ thèm, nó ra lệnh cho Tô Dật Thuần mua hết cái này đến cái kia, Tô Dật Thuần không thèm để ý tới nó, thẳng tiến quán gà chiên xù.
Trên đời này không có gì sánh được với gà chiên xù cả!
Đỗ Hàn Sương xử lý xong công việc ở công ty thì trời đã tối.
Hắn ít khi về nhà ăn cơm bởi vì trong nhà chẳng có hơi người.
Không có ai chờ hắn cả.
Hắn cúi đầu, trong góc bàn có một bức ảnh, thiếu niên mặc sơ mi trắng, trông lịch sự tuấn tú, nụ cười dịu dàng.
Đỗ Hàn Sương vuốt ve tấm ảnh.
Đây là hơi ấm duy nhất của hắn suốt 25 năm qua.
Đỗ Hàn Sương nhìn bức ảnh chăm chú. Bỗng, thư ký gõ cửa, cắt đứt dòng suy nghĩ của hắn.
"Tiên sinh, ngài nên về thôi, đã đến giờ tan tầm rồi."
Thư ký cúi đầu, trông kính cẩn lễ phép, thật ra, anh ta có hơi sợ vị gia chủ này.
Đỗ Hàn Sương là người con độc nhất của vị chính trị gia kia, mười sáu tuổi đã nhập ngũ, trong quân đội tám năm, năm ngoái mới trở về.
Vị tiên sinh này dựa vào thực lực chính mình trở thành thiếu tá, dù là ở trong tầng lớp thượng lưu cũng vô cùng nổi tiếng.
Thế nhưng hắn ta lại từ bỏ chính trị, theo con đường thương trường, đưa công ty này tới vị trí ngày hôm nay.
Đỗ Hàn Sương buông khung ảnh trong tay xuống, hỏi: "Thứ tôi kêu anh chuẩn bị để đâu rồi?"
"Đã đặt trong xe, chút nữa ngài có thể đem về nhà."
Đỗ Hàn Sương gật đầu, đứng dậy đi xuống lầu.
Xe đã chờ từ sớm, Đỗ Hàn Sương lên xe thì thấy ghế sau có một cái hộp nhỏ, hắn mở ra nhìn, thuận miệng hỏi tài xế.
"Cậu ta hôm nay thế nào."
"Tô thiếu gia sau khi tan học thì đi dạo phố ăn vặt, ăn một suất gà chiên xù, nhưng có vẻ đồ ăn không sạch sẽ, ăn một chút thì nôn ra."
Đỗ Hàn Sương nhíu mày, đóng hộp lại, "Sao lại cho cậu ta ăn mấy thứ này, bác để cậu ta đi à."
"Vâng, cậu ấy rất muốn ăn."
"Cậu ta là nhị thiếu gia của Tô gia, dù Tô Hàng không thừa nhận, cậu ta vẫn là em trai trên danh nghĩa của hắn, nhóc đó sống ở nhà chúng ta, không thể xảy ra bất trắc, đừng để tôi biết có lần sau."
Đỗ Hàn Sương nói không ai dám không nghe, bác tài vâng dạ còn trong lòng thì âm thầm muốn hắn cảm nhận ánh mắt của Tô Dật Thuần lúc đó.
Ánh mắt tha thiết như thế, ai mà không mềm lòng cho được...
Đỗ Hàn Sương im lặng chốc lát rồi lại hỏi: "Cậu ấy muốn ăn những đồ vật đó à, ngoài ra còn muốn gì nữa?"
"Thưa có, khi đi qua mấy tòa nhà lớn đang quảng cáo cậu ấy thường nhỏ giọng cảm thán..."
"Mua cho cậu ấy đi, cậu ấy muốn gì đều mua."
"Vâng, tiên sinh."
Đỗ Hàn Sương xoa mi tâm, có hơi mệt mỏi.
Người hắn vẫn luôn nhớ nhung còn chưa về nước.
Tô Dật Thuần ôm túi chườm nóng ngồi trên bàn học toán.
Tài liệu học tập của thế giới này không khác thế giới thực là mấy.
Anh mở một quyển tuyển tập đề ra, hồi tưởng lại kiến thức đã học hôm nay rồi bắt đầu làm bài.
Dì Vương bưng một chén cháo gà xé và hai đĩa thức ăn vào phòng.
"Đồ còn nóng mau ăn đi, gà chiên lúc nãy nôn hết ra rồi, ăn xong cháo thì uống thuốc đi... Thằng nhóc này, sao lại muốn ăn mấy thứ thực phẩm rác rưởi đó chứ..."
Nghe dì Vương cằn nhằn, Tô Dật Thuần cảm thấy rất mới lạ, trước đây không