Hôm sau, Tô Dật Thuần tỉnh dậy thì thấy trong phòng có rất nhiều hộp quà.
Mở ra thì là thiết bị chơi game thực tế ảo được quảng cáo trên mấy tòa cao ốc anh nhìn thấy hôm qua.
Anh ngồi trên giường nhìn mớ hộp to hộp nhỏ kia mà vui vẻ trong lòng.
Đỗ Hàn Sương ngồi trước bàn ăn xem tin tức kinh tế tài chính như mọi ngày. Tô Dật Thuần xuống lầu, anh chạy tới chỗ hắn như một cơn gió, cúi người nói cảm ơn.
Giọng nói khe khẽ, hơi thở ấm áp, mơn trớn vành tai của Đỗ Hàn Sương, tai hắn bỗng đỏ lên.
Đỗ Hàn Sương ngây ngẩn cả người, hắn là người rất khắc chế bản thân. Tuổi càng lớn, hắn càng lội liễm, ít khi để cảm xúc lộ ra ngoài.
Nhưng Tô Dật Thuần hoạt bát như vậy, giống như một ngọn lửa, một bông hoa tươi tắn đang nở rộ, đẹp say lòng người.
Giương mắt liếc qua thiếu niên ngồi bên kia bàn ăn, hắn cảm thấy người này không phải Tô Dật Thuần.
Hoặc là, không phải Tô Dật Thuần nguyên bản.
***Tinh như gì:)))))) tui phục chú đấy***
Tô Dật Thuần trước đây không hoạt bát như vậy.
Tô Dật Thuần trước đây cũng không có khả năng đánh gục bốn Alpha.
Tô Dật Thuần không biết mình đang bị nghi ngờ, anh uống xong một bát sữa đậu nành nóng hổi, đeo cặp sách lên chuẩn bị ra cửa.
Đỗ Hàn Sương gọi anh lại: “Sao lại đi sớm như vậy?”
“Tôi đi sớm còn tự học, một năm nữa thi đại học rồi, phải chuẩn bị tinh thần cho tốt.”
Lời này không phải nói xạo, sếp Thuần ba năm cấp ba không được học hành đàng hoàng. Bây giờ muốn ôn tập lại rất khó, đành phải thật chăm chỉ vậy.
Đỗ Hàn Sương hờ hững nhìn anh một cái rồi vẫy vẫy tay cho anh đi.
Tô Dật Thuần ngồi trên xe không hề rảnh rỗi, anh đeo tai nghe mở một đoạn luyện nghe tiếng Anh. Cẩu Đông Tây bị bắt nghe một đống xì xà xì xồ, nó liên mồm bắt bẻ người ta.
“Giọng Anh Mỹ nghe hay hơn giọng Anh Anh, người ta đọc chẳng hay tý nào…”
“Nó phát âm không hay bằng tui đâu, ký chủ muốn nghe tui đọc hơm…”
“Tôi muốn cậu im”
“qwq…”
Hệ thống đáng thương bị bắt offline, ngắt mạng rồi ngồi khóc huhu.”
Tô Dật Thuần không cho là anh hung dữ với hệ thống nhà mình. Khi anh vừa nghe xong một đoạn ghi âm, xe tới nơi rồi.
Tam Trung hôm nay có vẻ rất náo nhiệt, đặc biệt là lớp 11 của Tô Dật Thuần.
Trước cửa lớp có một đám người, cầm đầu là một nam Alpha, trong tay cậu ta cầm một điếu thuốc hút dở non nửa. Cậu ta hất tàn thuốc, lại hút một hơi, ánh mắt mông lung nhìn về phía trước, bỗng cậu ta dí đầu thuốc lên cửa sổ.
“Người đâu?”
“Mẹ nó, chưa tới!”
Gò má Trần Tuấn Kiệt sưng vù, chính là bị Tô Dật Thuần đánh. Thù này không trả, cậu ta sẽ cay cú cả đời.
Tô Hàng lạnh lùng nhìn chằm chằm đầu cầu thang, dọa sợ một đám học sinh đi qua.
Cậu ấm này nổi danh xấu tính, ghét nhất là đứa em trai kế trên giấy tờ. Hôm nay cậu ta bày trận hình trước lớp 11, chắc chắn là muốn kiếm chuyện với Tô Dật Thuần.
Tô Dật Thuần mới bước lên giữa cầu thang tầng ba đã đối mắt với Tô Hàng.
Cẩu Đông Tây lên tiếng: “Nhân vật quan trọng của nhánh cốt truyện ‘Thiếu gia bị vứt bỏ’ lên sàn, xin ký chủ tiếp tục nỗ lực hoàn thành nhánh cốt truyện.”
Tâm trạng hôm nay của Tô Hàng xấu vô cùng.
Sáng sớm mở mắt ra liền thấy bố mình với người đàn bà kia cùng nhau nấu cơm, hai người nhìn nhau, tình cảm nồng thắm.
Kinh tởm đến mức làm cậu ta muốn ói.
Cậu ta căm ghét người đàn bà đó, và cũng ghét con trai của bà ta.
Một Omega yếu đuối vô dụng.
Thế nên, khi Trần Tuấn Kiệt tố khổ rằng cậu ta bị Omega đó đánh sấp mặt, Tô Hàng nghĩ thần kinh cậu ta có vấn đề rồi.
Một Alpha, làm sao có thể bị một Omega đánh cho tơi bời hoa lá?
Cá lớn nuốt cá bé, bọn họ trời sinh mạnh mẽ.
Chó sói nào có sợ hãi trước gai hoa hồng.
Tô Hàng bước nhanh tới, kiêu ngạo nhìn xuống Tô Dật Thuần còn đứng trên cầu thang.
“Mày đánh nhau?”
“Tô Dật Thuần không biết phải đối mặt với cậu anh trai kế này thế nào, cũng không rõ quan hệ của nguyên chủ với cậu ta ra sao nên đành ừ một tiếng có lệ.
“Ờ, thì sao?”
Thái độ Tô Dật Thuần thản nhiên như không khiến cho Trần Tuấn Kiệt núp sau Tô Hàng tức muốn trào máu.
Hắn tiến lên muốn đẩy Tô Dật Thuần xuống cầu thang, bỗng cánh tay bị nắm lấy, Tô Dật Thuần hơi dùng sức, đẩy ngược cậu ta xuống.
Đám học sinh hóng hớt nhao nhao nhô đầu ra xem trò cười.
Hầu như ai cũng im thin thít, chỉ có mấy thanh niên lo trường không cháy đang không ngừng hú hét, thậm chí có tên còn đang live stream.
Tô Hàng vẫn bình tĩnh nhìn Tô Dật Thuần, Trần Tuấn Kiệt lăn lông lốc xuống dưới cầu thang, cậu ta cũng không liếc mắt lấy một cái.
Tô Dật Thuần là Omega, cổ đang đeo vòng ức chế chuyên dụng của Omega, như là vật nuôi, như là thú cưng.
Dù là loại nào, cũng không có quyền phản kháng.
Tô Hàng đột nhiên cười, cậu ta tiến đến gần rồi thì thầm vào tai Tô Dật Thuần: “Đồ rẻ mạt”
Nói rồi cậu ta thẳng lưng, dõng dạc trước tất cả mọi người.
“Mày chỉ là một Omega, cả đời cũng chẳng phất lên nổi, mày không xứng được sống tốt.”
***Ế cả đời nha chú:)))) Các má thông cảm, em nó đang trong thời trẻ trâu, bé cần được iu thưn***
Tô Dật Thuần sải bước lên cầu thang, nhìn thẳng cậu ta rồi từ từ mỉm cười.
Bỗng cho cậu ta một cái tát vang dội.
Tô Hàng tới kiếm chuyện với Tô Dật Thuần không phải lần đầu, đám học sinh nhìn nhiều thành quen.
Nhưng đây là lần đầu tiên Tô Dật Thuần đánh trả, còn đánh thẳng tay như vậy.
Lúc Tô Hàng bị đạp lăn xuống chân cầu thang, cậu ta còn đang ngu người.
Tô Dật Thuần từng là một tay đấm bốc nửa đường đổi nghề sang huấn luyện viên quyền anh, thật ra, anh không có gì hơn người. Thứ duy nhất khiến ông chủ thưởng thức