"Hai người thôi cái điệu bộ ân ân ái ái này đi.
Có còn thấy ai đang đứng ở đây không?"
"Hơ, Trúc?" – Y Nhiên ngơ ngác đưa mắt lên, bỏ qua thân hình Vân Hà, đến nơi giọng nói phát ra.
Cô ngạc nhiên, sao Vân Hà lại đi chung với Trúc?!
Thanh Trúc thấy Vân Hà vừa buông Y Nhiên của cô ra thì lập tức khóc sụt sùi, vừa khóc vừa cáo trạng với bạn thân.
Y Nhiên còn chưa kịp cất lời hỏi tại sao hai người đi chung với nhau thì đã nghe thấy một tin động trời.
"Y Nhiên, Y Nhiên, hồi nãy tớ, hức, tớ bị sàm sỡ."
Vân Hà trợn trắng tròng mắt, cảm thán trong lòng.
Diễn viên chuyên nghiệp có khi còn thua xa nữ chính nữa đấy chứ.
Nước mắt chứ có phải nước giếng đâu mà như có van ấy, mở thì chảy ra, đóng thì ngưng lại.
Vừa nãy còn cứng rắn kề dao uy hiếp cơ mà, giờ lại...!
Không biết nói sao.
Mà có khi gặp được người quen mới buông lỏng tính cảnh giác.
Vân Hà biết ý, lập tức đi khỏi chỗ đó, tiến đến các kệ sách bắt đầu lựa chọn sách tham khảo.
Để lại một nơi riêng tư cho hai nàng tâm sự.
Nhưng mà hình như cũng không riêng tư cho lắm! Thôi, thoải mái là được!
Nơi này là thư viện của thị trấn, ngày thường tiếp đón rất nhiều học sinh đến ôn bài.
Ba cái chuyện áp lực học hành, thi cử, điểm số khiến học sinh khóc vang lên thì không nhìn thấy một trăm cũng là chín mươi chín.
Vì thế, chẳng có một ai đưa ánh nhìn khó hiểu về phía hai cô nàng omega đang khóc um trời lở đất đằng kia.
Bọn họ đơn giản nghĩ các cô bé này là đang buồn bực vì học hoài mà không lên hạng đây.
Vân Hà không khỏi lắc đầu vì buồn cười.
Đúng là hai tiểu long bao mà! Mềm mại, trắng trẻo lại còn nhiều nước!
Không để ý thì đi hết một vòng thư viện mất rồi.
Vân Hà đã chọn được hai quyển sách toán.
Cả hai cuốn đều có tuổi đời mười năm.
Đối với các loại sách tham khảo cũ kĩ thế này, Vân Hà luôn có cảm giác quen thuộc, thậm chí là thích hơn những cuốn vừa mới xuất bản.
Cô thong dong đi lại phía hai tiểu long bao nhiều nước đằng kìa.
- ---
Y Nhiên hít một bụng khí lạnh:
"Sàm sỡ? Có sao không? Không bị gì chứ?"
Y Nhiên nhanh chóng hít lại nước mũi vào trong cổ họng, lúc này cô nàng không khác gì gà mẹ đang bảo vệ đứa con.
Cô quên mất là mình đang dỗi Vân Hà.
Trong nháy mắt đã thu lại vẻ sướt mướt, trở về thành một Đường Y Nhiên như bình thường.
Còn nữ chính Ninh Huyền Thanh Trúc đâu có được như vậy, cô nàng cứ nói một tiếng thì lại nấc một cái.
Trông vô cùng đáng thương!
"Hắn, hức, chút nữa, hức, đã, hức hức hu hu..."
"Thôi, thương thương, không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."
Y Nhiên ôm lấy cả người Trúc vào lòng, tay phải thì vỗ về tấm lưng đang căng cứng của Trúc, tay trái thì xoa xoa vào lòng bàn tay của người trong lòng.
Nhận thấy Trúc đã thả lỏng hơn một chút, Y Nhiên liền hỏi:
"Vân Hà đã giúp cậu à?"
"Ừ.
Có hai tên, cậu ta hạ một tên, trong khi đó tớ khống chế một tên, rồi cuối cùng cậu ta ra đòn quyết định."
Y Nhiên trố mắt:
"Cái gì? Cậu khống chế một tên? Hắn có làm gì cậu không? Có đụng vào chỗ nào không? Đưa tay tớ xem nào."
Y Nhiên sờ sờ nắn bóp lên hai tay của Trúc, quả nhiên có rất nhiều mảng đều đã bầm tím bầm xanh cả rồi.
Cơ thể của omega luôn yếu ớt như vậy đấy.
Chỉ cần nắm chặt một xíu là đã bầm cả mảng.
Cô đau lòng, cố gắng hết sức xoa lấy xoa để cổ tay đã hằn một đường màu xanh.
Nhìn là đã biết, Trúc đã bị đối xử bạo lực như thế nào.
"May là, may là lần trước Trung có đưa cho tớ một con dao để phòng thân, nếu không, tớ sẽ bị bắt làm con tin mất rồi hu hu."
Thanh Trúc lại khóc nức lên.
Nỗi sợ hãi mà bất cứ omega nào cũng sợ, đó là bị xâm nhập và bị cắn.
Những tên khốn nạn đó chỉ biết sướng cho bản thân mình mà thôi, chứ đâu biết sự đau đớn đến xé gan xé lòng của omega bị cường bạo chứ.
"Tớ sợ lắm hu hu".
"Ngoan, không sao cả rồi."
Thanh Trúc mạnh mẽ nhưng không phải là không biết sợ.
Hẳn cô bạn này của Y Nhiên đã gồng hết sức bình sinh để kề dao khống chế kẻ khốn nạn đó.
"Cậu đi bệnh viện rồi đúng không? Bác sĩ nói như thế nào?"
Y Nhiên biết, nếu Vân Hà đã giúp thì sẽ lo chu toàn.
Hẳn cô đã đưa Trúc đi kiểm tra vết thương.
"Bác sĩ nói là không sao cả.
Cho tớ vài lọ thuốc xoa bóp thôi."
"Ừa, cậu không sao là tốt rồi.
Thôi nhé, nín khóc hen.
Đi học bài với tụi tớ luôn nha!"
"Nãy cậu ta cũng có nói.
Cậu thích cậu ta lắm à?"
Y Nhiên: "..." Sao chuyển chủ đề nhanh vậy, nhất thời câm nín.
Một mảng im lặng bao trùm lên hai người đang ôm nhau.
Và hai người tiếp tục im lặng và ôm nhau.
"Sao im lặng vậy?"
Đường Y Nhiên như vớ được cọng rơm cứu mạng, hai mắt ánh lên niềm vui sướng khiến Vân Hà ong ong cả đầu.
Sao tự nhiên lại nhìn mình như vậy chứ?
Đột nhiên Vân Hà cảm thấy có tiếng nói lanh lảnh trong đầu mình.
Nó nói rằng hãy tập trung vào vấn đề chính hôm nay đi.
Vâng, Vân Hà đã mở khoá kĩ năng thần giao cách cảm với con mắt của Đường Y Nhiên.
Vân Hà bất lực, đành theo ý cô nàng:
"Hai cậu bổ túc cho tớ nhé!"
Đường Y Nhiên được đáp ứng mong muốn, cô nàng vui mừng đến mức muốn mọc cả đuôi ra để vẫy vẫy, cũng chỉ thiếu mỗi nước đến ôm chân Vân Hà để tỏ lòng thành kính.
Cô nàng tất nhiên cũng nương theo cây cầu thang của Vân Hà mà đi xuống:
"Hôm nay còn có top 1 khối omega nữa, đảm bảo hiệu suất học tập sẽ ghê lắm đây.
Trúc, qua đây ngồi kế tớ nè!"
Thanh