Dưới gốc cây bạch quả, Giản Hoan đứng đối diện Thẩm Tịch Chi.
Mọi người vươn cổ nhìn sang, màu xanh dày đặc của mùa hè nóng nực bao trùm lấy hai người họ, áo bào trắng trong cảnh sắc mênh mông vô bờ, như là hai chấm đỏ trong trời băng đất tuyết, tươi đẹp lại rực rỡ.
Người của phái Ngọc Thanh ngồi ở trên ghế đều nghiêm mặt, vừa nghiêm túc kiểm tra linh căn cho đệ tử mới, vừa nhỏ giọng bàn tán.
“Vừa nãy các người có nghe thấy không! Vậy mà Thẩm sư huynh lại có vị hôn thê!”
“Ta thật sự kinh ngạc, không phải lúc sáu tuổi Thẩm sư huynh đã được Cố phong chủ đưa về phái Ngọc Thanh nhận làm đệ tử thân truyền sao? Người nhà Thẩm sư huynh cũng đã chết trong cuộc bạo loạn của ác yêu, tại sao vẫn có thể có vị hôn thê tìm đến tận cửa?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chắc chắn là do phụ mẫu đính ước từ bé.”
“Đáng tiếc, cô nương kia cũng vô cùng xinh đẹp, nhưng chắc chắn Thẩm sư huynh sẽ từ chối.”
“…”
Còn ở nơi cách xa đám người.
Thẩm Tịch Chi cụp mắt, đọc từng chữ từng câu trong tờ hôn thú, lông mi dày rậm che mất một mảng.
Giản Hoan ngẩng đầu, vô cùng mong đợi nhìn về phía hắn.
Một lúc sau, Thẩm Tịch Chi gấp tờ hôn thú lại theo nếp gấp cũ, nhìn về phía Giản Hoan: “Ông của ngươi đâu?”
Lúc hai nhà đính hôn, hắn mới ba tuổi, không nhớ được rất nhiều chuyện, bao gồm cả hôn sự này.
Nhưng nghe Giản Hoan nói, vị gia gia cho hắn kẹo ăn từ trong kí ức sâu thẳm, lại từ từ hiện ra.
Giản Hoan dùng giày dẫm hòn đá dưới chân: “Ông nội đã mất từ ba tháng trước rồi.”
Thẩm Tịch Chi mím môi dưới, ánh mắt chuyển từ trên người nàng đến người xếp hàng dài bên ngoài.
Do hắn rời khỏi, hàng ngũ kia rất lâu đã không có tiếng động.
Hắn thu ánh mắt lại, cố nén cơn buồn bực trong lòng xuống, nói thẳng: “Giản cô nương, đối với hôn sự này, ta một lòng hướng đạo, sợ là bất lực.”
Giản Hoan hơi nín thở: “Cho nên?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Tịch Chi: “Ngươi muốn ta làm thế nào, mới có thể đồng ý hủy bỏ hôn sự này?”
A, Rất thẳng thắn.
Nếu đối phương đã không vòng vo, vậy nàng cũng đi thẳng vào vấn đề.
“Mười vạn linh thạch.” Giản Hoan giơ mười ngón tay ra: “Chỉ cần ngươi bỏ ra mười vạn linh thạch, hôn sự của chúng ta sẽ được hủy bỏ, thế nào?”
“…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Vẻ mặt của Thẩm Tịch Chi lạnh đi rõ ràng, đôi đồng tử màu nâu ánh lên tia âm u, nhìn chằm chằm Giản Hoan không chớp mắt.
Giản Hoan bị nhìn đến có hơi rụt rè.
Làm sao? Mức giá không thích hợp sao?
Nhưng mức giá này, là hắn tự đề ra trong sách mà, nàng cũng không tăng giá.
Thẩm Tịch Chi nhắm mắt: “Giản cô nương không có chuyện gì khác muốn ta làm sao?”
Giản Hoan nghĩ ngợi, lắc đầu: “Không có.”
Bây giờ vấn đề khó khăn nhất của nàng chính là thiếu tiền, chỉ cần có tiền tất cả mọi thứ đều giải quyết được.
Thẩm Tịch Chi xác nhận nói: “Giản cô nương chỉ có thể chấp nhận điều kiện này.”
Giản Hoan không do dự: “Đúng.”
Nghe vậy, Thẩm Tịch Chi rũ mắt không mở miệng.
Giản Hoan cũng không làm phiền hắn, mười vạn linh thạch không phải con số nhỏ, người ta cũng cần cân nhắc chút.
Nàng vô cùng buồn chán nhìn ngang nhìn dọc, vẫn có lòng thảnh thơi cúi người nhặt lá bạch quả màu xanh.
Một lúc sau, Thẩm Tịch Chi hơi khép mắt lại, rồi lại mở ra, giống như đã đưa ra quyết định, giọng nói cứng nhắc: “Vậy thì không hủy.”
Động tác của Giản Hoan dừng lại, lá bạch quả trên đầu ngón tay nàng trượt xuống từ khe bàn tay, lượn vòng trong không trung, sau đó run rẩy rơi xuống đất lần nữa.
Nàng giống như không tìm thấy giọng nói của mình: “Ngươi, ngươi vừa nói cái gì??”
Thẩm Tịch Chi nhìn nàng: “Không hủy hôn nữa, Giản cô nương muốn thành hôn lúc nào cũng được, chỉ cần nói trước với ta một tiếng.”
Hắn cáo biệt: “Ta vẫn có chuyện, đi đây.”
Mí mắt Giản Hoan giật giật, vội vàng ngăn hắn lại: “Này, ngươi đợi chút—”
Bây giờ nàng vô cùng kinh ngạc, không thể tưởng tượng nổi.
Thứ gì vậy, không phải trong sách hắn thà chết cũng muốn hủy hôn sao!
Rốt cuộc là vấn đề nằm ở đâu.
Suy nghĩ của Giản Hoan bay nhanh.
Đúng rồi, bây giờ Giang Xảo Xảo còn chưa vào phái Ngọc Thanh, nàng ấy nhập môn vào ngày cuối cùng.
Như vậy bây giờ, Thẩm Tịch Chi vẫn chưa quen biết nữ chính, nguyện vọng hủy hôn của hắn không mạnh như vậy, dĩ nhiên sẽ không bỏ ra mười vạn linh thạch.
Giản Hoan nhắm mắt, cam chịu nói: “Vậy ngươi cảm thấy bao nhiêu linh thạch mới thích hợp?”
Mười vạn linh thạch không được thì chín vạn cũng ổn, tám vạn không tệ, bảy vạn cũng gọi là có lãi, sáu vạn có thể miễn cưỡng, năm vạn thì…
Năm vạn là giá cuối cùng, tuyệt đối không thể thấp hơn năm vạn!
Thẩm Tịch Chi liếc nhìn nàng, lấy ra một cái hầu bao từ trong ngực.
Đôi mắt Giản Hoan thấy thế thì sáng lên, nhìn hắn không chớp mắt.
Nàng biết cái này!
Trong tiểu thuyết tu tiên trong tay nhân vật chính có túi giới tử, có thể chứa vạn vật.
Có lẽ linh thạch của Thẩm Tịch Chi đều để trong đó, nghĩ đến đây, nàng có hơi kích động.
Nhưng một lúc sau, Giản Hoan thấy Thẩm Tịch Chi lấy ra ba viên linh thạch lẻ loi trong lòng bàn tay, rơi vào im lặng rất lâu.
Vẻ mặt hắn lạnh nhạt nói: “Ta chỉ có nhiêu đây.”
Hai mắt Giản Hoan trừng lên, không thể tin được: “…Ngươi lớn như vậy mà một cái túi giới tử chỉ để ba viên linh thạch?”
Thẩm Tịch Chi nhìn nàng bằng ánh mắt rất khó hiểu: “Đây không phải túi giới tử.”
“…”
Nghĩ đến gì đó, Giản Hoan ỉu xìu hỏi: “Nên nó chỉ là một cái hà bao bình thường?”
Thẩm Tịch Chi: “Ừm.”
Giản Hoan: “…”
“Sư muội Giang Xảo Xảo” dùng bút pháp trình bày theo trật tự ngược, bắt đầu kể về chuyện của ba năm sau.
Mở đầu tiểu thuyết, chính là quá trình Giang Xảo Xảo từ từ thất vọng thẩm chí mất hết ý chí với Thẩm Tịch Chi, chỉ là không viết ba năm trước Thẩm Tịch Chi nghèo bao nhiêu, đến mức Giản Hoan có phán đoán sai.
Thẩm Tịch Chi: “Ba viên linh thạch…”
Giản Hoan biết hắn muốn nói cái gì, lập tức ngắt lời hắn: “Không có cửa đâu.”
Thẩm Tịch Chi: “Ồ.”
Giản Hoan hít sâu một hơi, tâm trạng bình tĩnh lại.
Nàng là ai, nàng chính là Giản Hoan, tuy rằng không dễ gì mới phấn đấu được một căn nhà lại đột nhiên xuyên qua, quay về trước giải phóng chuyện này cũng chịu đựng được, bây giờ tính là gì.
Dù thế nào Thẩm Tịch Chi cũng coi như người có triển vọng, bây giờ mười vạn linh thạch hắn cũng không có, sau này có thể lấy ra mà.
Coi như dời ngày đổi tờ vé số vậy.
Giản Hoan giơ ba ngón tay về phía chàng: “Ta cho ngươi thời gian ba năm, trong ba năm nếu huynh có thể góp đủ mười vạn linh thạch, vậy có thể hủy hôn bất cứ lúc nào.”
Thẩm Tịch Chi ừm một tiếng, không quan tâm nói:“Vậy ta về đây.”
Hăn không có ý kiến gì với chuyện thành hôn, nhưng mười vạn linh thạch, quỷ mới biết bao giờ hắn mới có thể lấy ra.
Vậy tùy ý đi, nàng nói thế nào thì là thế đó.
Giản Hoan ngăn hắn lại lần nữa, dò hỏi: “Có lẽ ngươi ở Đình Kiếm Phong đi?”
Trong sách có viết, Thẩm Tịch Chi là đệ tử thân truyền của phong chủ Đình Kiếm Phong.
Vừa mới biết được từ trong miệng Cung Phi Hồng, đệ tử nội môn và đệ tử thân truyền thì không cần phí ở.
Thẩm Tịch Chi im lặng nhìn nàng: “Ngươi lại khá biết về ta.”
Giản Hoan tùy ý nói: “Ở thành Lâm Tiên, ta đã hỏi thăm chuyện của ngươi.”
Thẩm Tịch Chi: “Vậy sao.”
Giản Hoan lại vòng về: “Vì vậy ngươi ở Đình Kiếm Phong, đúng chứ?”
Thẩm Tịch Chi: “Sai, ta không ở Đình Kiếm Phong.”
Giản Hoan kinh ngạc: “Vậy ngươi ở đâu?”
Rõ ràng Thẩm Tịch Chi không muốn trả lời: “…Ngươi có chuyện gì?”
Giản Hoan: “Không có gì, chỉ là ta không có chỗ ở, ta có thể ở chỗ đó của người không?”
Thẩm Tịch Chi lặng im rất lâu, hành liếc nhìn bọc hành lý sau lưng nàng, nghĩ đến ơn cứu mạng của nhà họ Giản, cam chịu số phận gật đầu, nhớ đến gì đó, lại nói: “Năm ngày một viên linh thạch, trừ trong mười vạn.”
Khóe miệng Giản Hoan giật giật: “…Được.”
Sau khi hai người đạt được thỏa thuận mỗi người một ngả.
Giản Hoan quay lại lần nữa, tìm Cung Phi Hồng, tươi cười: “Phi Hồng huynh, ngươi vừa nói chuyện cho vay tiền, còn tính không?”
Cuối cùng, Giản Hoan viết