Đột nhiên, Phương Triều Chu cảm giác được bàn tay trên eo mình siết chặt lại.
"Công tử, người kia thật hung a." Y Y cô nương giống như sợ hãi, càng dùng sức rúc trong lồng ngực Phương Triều Chu. Phương Triều Chu cảm thấy địa phương bị đụng tới đã nổi một tầng da gà, còn địa phương không bị chạm vào--
Cảm giác bị hàn khí vây quanh.
Đặc biệt là lưng của hắn.
Sau lưng có cái gì?
Phương Triều Chu nhịn không được quay đầu lại, trừ bỏ tiểu sư đệ không có người nào khác.
Quên đi, việc cấp bách không phải tìm hàn khí từ đâu toát ra, trước tiên phải giải quyết cái người trong ngực này. Phương Triều Chu điên cuồng ra hiệu với vị sư muội bên cạnh, vị sư muội kia cuối cùng cũng minh bạch, sau đó dùng sức kéo Y Y cô nương ra, nàng còn sợ Y Y cô nương lại sấn tới, dứt khoát chắn trước mặt Phương Triều Chu.
"Vị cô nương này, nhị sư huynh đã nói hắn không cần nha hoàn, mời ngươi trở về đi."
Y Y cô nương che lại cánh tay vừa bị sư muội dật ra, lã chã chực khóc, "Nô gia đã không còn nơi để về, mong công tử thương hại tiện mệnh của nô gia, bằng không nô gia chỉ có thể qua sông, nguyện kiếp sau làm nữ nhi nhà phú quý, cũng sẽ không làm hèn hạ công tử."
Phương Triều Chu: "Nga."
Y Y cô nương: "......"
Y Y cô nương rơi nước mắt, ánh mắt nhìn Phương triều Chu như nhìn một hán tử phụ lòng, nhưng nàng không nghĩ tới Phương Triều Chu không chỉ thờ ơ, còn che môi ngáp nhỏ một cái.
"Nhị sư huynh." Tiết Đan Dung đột nhiên mở miệng, "Có một đạo pháp thuật ta không hiểu được, không biết sư huynh có thể giúp ta giải thích nghi hoặc?"
Phương Triều Chu đang muốn rời nơi này, Tiết Đan Dung cho hắn một cái thang, không có lý nào mà hắn không leo lên, cho nên đap ứng một tiếng, xoay người hướng chỗ Tiết Đan Dung mà đi.
Tiết Đan Dung chờ Phương Triều Chu đến gần, liếc mắt nhìn Y Y cô nương còn đứng tại chỗ rơi lệ, xoay người lên lầu.
Phương Triều Chu vẫn luôn đi theo Tiết Đan Dung lên đến lầu hai, chờ đến chỗ ngoặt, đảm bảo người ở lầu một không thể nhìn thấy chỗ này, hắn lập tức dừng bước chân, "Cảm ơn tiểu sư đệ thay ta giải vây."
Tiết Đan Dung đi phái trước vẫn chưa dừng bước chân, thanh âm lạnh nhạt, "Ta chỉ là cảm thấy sư huynh ở trước công chúng cùng nữ tử lôi lôi kéo kéo, thật sự có chút ném mặt mũi Thiên Thủy Tông, lần sau mong rằng sư huynh lặng lẽ xử lý tốt."
Nói xong, y còn tăng tốc bước chân, căn bản không cho Phương Triều Chu cơ hội giải thích.
Về phần Phương Triều Chu, hắn nghe tai trái liền chạy qua tai phải, vui vui vẻ vẻ trở về phòng ngủ bù.
Tiểu sư đệ hiểu lầm gì đó, hắn căn bản không thèm để ý.
Phương Triều Chu vẫn luôn oa ở trong khách điếm làm cá mặn, chờ đại sư huynh tới kêu hắn, nói hôm nay là mười cường giả ở tu chân đại hội thi đấu, hắn mới hậu tri hậu giác mà phản ứng lại.
Trong mười người, ma đầu của Ảm Hồn Môn kia làm bình thẩm, nhìn trúng Tiết Đan Dung, thậm chí làm ra sự việc ở trước mặt nhiều người đem Tiết Đan Dung trói đi.
Oa, hảo kích thích!
Phương cá mặn ở trên giường lật người, hướng đại sư huynh ở ngoài cửa nói: "Đại sư huynh, hôm nay thân thể ta có chút không thoải mái, không đi được."
Đại sư huynh hỏi: "Ngươi không thoải mái? Có muốn ngũ sư đệ xem giúp ngươi không?"
Phương Triều Chu nghe được thanh âm mở cửa, lập tức nói: "Không cần, hôm nay đại sư huynh cũng thi đấu, vẫn mau xuất phát đi, chớ nên chậm canh giờ, ngũ sư đệ muốn chiếu cố tiểu sư đệ, ta nghỉ ngơi một chút là tốt rồi."
Đại sư huynh có chút do dự, nhưng mắt thấy canh giờ không còn sớm, hắn vẫn đi, trước khi đi, cố ý nói với Phương Triều Chu: "Nếu không thoải mái, liền dùng truyền âm phù nói cho ta biết."
Mười cường giả thi đấu, mười năm mới có thể thấy một lần, hơn nữa mười người đứng đầu tu chân đại hội, không có ai là kẻ nhàn nhã, đều là những tu sĩ trẻ tuổi ưu tú nhất hiện giờ. Còn những lão giả cao tuổi, hoặc là bế quan, hoặc là đại hội hôm nay làm bình phẩm (*).
(*) Bình phẩm: kiểu giống giám khảo.
Cho nên thi đấu ngày hôm nay, hầu như tất cả tu sĩ đều đi xem, coi như công khai, tuy lúc mười cường giả thi đấu có lập kết giới, nhưng người bên ngoài vẫn có thể nhìn thấy tình hình bên trong, kết giới kia chỉ đề phòng tu sĩ chiến đấu quá mức, làm thương người vô tội.
Cho nên toàn bộ khách điếm đều trống, chỉ còn lại cá mặn Phương Triều Chu.
Lúc đại sư huynh đi Phương Triều Chu liền rời giường, sau khi rửa mặt một phen, mặc áo đơn mỹ mãn ngồi trên giường, một tay cầm thoại bản, một tay ăn sí quả.
Sí quả là một loại quả ăn vặt tu sĩ có thể ăn, trấn nhỏ phía dưới Thiên Thủy Tông không có nhiều sí quả lắm, Tương Liên Thành lại có rất nhiều, cho nên Phương Triều Chu mua một đống, thậm chí chuẩn bị trước khi đi, lại mua một núi nữa, để trong nhẫn trữ vật.
Sí quả có nước, vì màu đỏ, chỉ ăn một hồi, móng tay trái của Phương Triều Chu đã bị màu đỏ nhiễm hồng, tựa như đồ sơn móng tay, hắn đang muốn dùng ra một đạo thuật rửa sạch, thoại bản trong tay hắn đã bị người cầm đi.
Phương Triều Chu sửng sốt một chút, vừa nhấc đầu liền đối diện với một khuôn mặt tà khí bốn phía.
Nam nhân trước mắt một thân áo gấm huyền kim, mặt mày tuy đẹp như họa, nhưng tà khí trong đó quá nặng, đặc biệt là cặp mắt kia, gương mặt này nhìn như còn trẻ, nhưng hai mắt này nhìn cũng không giống người trẻ tuổi.
Bất quá quan trọng nhất không phải cái này, quan trọng là trên sườn cổ người nam nhân này có khắc một chữ--
"Nô".
Nghe nói thời điểm đại ma đầu của Ảm Hồn Môn kia còn là phàm nhân, từng là nô tài trong một hộ phú thương, về sau đắc tội chủ nhân, bị khắc lại chữ, chữ kia vẫn chưa khắc lên trên mặt, mà là khắc vào cổ.
Phương Triều Chu nhìn con tin vừa bị bắt cóc-- "Thoại bản", lập tức muốn lấy ra truyền âm phù, nhưng tay hắn vừa động, đã bị hạ định thân thuật.
"Yên tâm, ta không giết ngươi, ta cảm thấy hơi thở của nhi tử ta trên người ngươi, hắn đã đi thật lâu, ta không yên tâm hắn, cho nên ngươi có thể nói cho ta biết hắn ở đâu không?"
Bảo không giết, nhưng đại ma đầu ngươi vì cái gì lại đặt tay trên cổ ta?
Phương Triều Chu một bên nghĩ cách cởi bỏ định thân thuật, một bên thành thành thật thật trả lời, "Ta chỉ thấy qua hắn hai lần, một lần ở Lưu Kim Quật, hiện tại ta không biết hắn ở đâu." Thấy đại am đầu nheo mắt lại, hắn lập tức bồi thêm một câu, "Nhưng hắn để lại ngọc bài ngàn dặm ở chỗ ta, ta có thể giúp ngươi hỏi xem hắn ở đâu."
Đại ma đầu hơi hơi mỉm cười, tay đặt ở trên cổ Phương Triều Chu vẫn không lấy ra, "Hảo."
Phương Triều Chu cùng đại ma đầu mắt to nhìn mắt nhỏ, một lúc sau, Phương Triều Chu thật cẩn thận mà nói: "Có thể hay không đem định thân thuật cởi bỏ trước? Bằng không ta không có biện pháp lấy ngọc bài."
"Ta giúp ngươi lấy, ngươi để ở chỗ này đi." Đại ma đầu tầm mắt rũ xuống, nhìn chằm chằm nhẫn trữ vật trên tay Phương Triều Chu, đồng thời hắn cũng nhìn đến ngón tay Phương Triều Chu bị nước của sí quả nhiễm hồng, lông mày nhíu lại, giống như là thấy đồ vật gì dơ bẩn.
Nửa ngày sau, hắn nhìn thấy đại ma đầu đem tay ở trên cổ hắn thu trở về, dùng một đạo thuật rửa sạch đem tay hắn rửa đến sạch sẽ thì không nói, hắn còn thấy đại ma đầu lấy ra một cái khăn lụa đem tay hắn lau lại một lần.
Phương Triều Chu nhìn tay sạch sẽ của mình, dừng lại.
Đại ma đầu lau xong tay của Phương Triều Chu, liền đem khăn lụa ném trên mặt đất, khăn lụa vừa rơi xuống đất, liền tự động biến mất không thấy, như chưa bao giờ tồn tại.
Đại ma đầu làm xong hết thảy, trực tiếp phá phong ấn nhẫn trữ vật của Phương Triều Chu, bắt đầu tìm đồ vật bên trong, có thể nói, nhẫn trữ vật của Phương Triều Chu cùng siêu thị chuỗi ở hiện đại giống nhau, thứ gì cũng đều có, cho nên đồ vật rất nhiều, đại ma đầu