Chỉ là lúc bò lại, so với bò ra càng gian nan, Phương Triều Chu treo ở trên chén rượu, trên không trên, dưới không dưới, sống sờ sờ biến thành vật trang sức chén rượu.
Lâm tông chủ bên cạnh cười một tiếng, "Nhìn ánh mắt nó, đã khai linh trí, nhưng đáng tiếc không cao."
Bị nghi ngờ chỉ số thông minh - Phương Triều Chu nghe được lời này, cũng không tiếp tục bò, vậy, liền treo ở trên này đi, bò đi bò lại cũng là rượu xà.
Lê Nhất Diệp thấy Phương Triều Chu thành thật treo ở trên chén rượu, cũng mặc kệ hắn, ánh mắt thẳng lăng lăng mà nhìn chằm chằm lôi đài mẫu đơn phía dưới. Ánh mắt nóng rát này, ngay cả Lâm tông chủ bên cạnh cũng phát hiện khác thường, nhưng hắn cái gì cũng chưa nói, ngược lại lấy chiếc đũa trêu chọc Phương Triều Chu đang treo trên chén rượu.
Lâm tông chủ lấy chiếc đũa đi chọc đầu Phương Triều Chu, thấy Phương Triều Chu nhịn không được há mồm cắn chiếc đũa, liền lập tức đem chiếc đũa nhấc lên trên, vài lần lại hạ xuống dưới, Phương Triều Chu hoàn toàn giả chết, chọc thế nào cũng không phản ứng.
Lâm tông chủ chưa hết hứng thú, thu lại chiếc đũa, lấy tuyết linh quả bên cạnh. Tuyết linh quả ở Tu chân giới là linh quả thập phần thưa thớt, dù ra giá cũng không có người bán, Phương Triều Chu nghe qua đã lâu, nhưng chưa bao giờ nếm thử, ngửi thấy hương vị tuyết linh quả, liền có chút nhịn không được, đầu xà nhịn không được di chuyển theo ngón tay Lâm tông chủ.
Ngón tay cầm tuyết linh quả đi tới đâu, đầu của hắn liền đi theo đó.
Lâm tông chủ đang chơi một nửa liền cảm nhận được một tầm mắt nhìn chằm chằm hắn, quay đầu lại thì thấy, là Lê Nhất Diệp, xấu hổ cười cười, mà lúc này Phương Triều Chu nhân cơ hội dùng sức nhấc đầu, cắn tuyết linh quả trong tay hắn.
Cắn xong, Phương Triều Chu muốn nuốt xuống, đáng tiếc chính là mới vừa ngậm vào miệng, thật nhanh đầu đã bị chụp một cái.
Tuyết linh quả đến miệng đã mất.
Phương Triều Chu nhìn tuyết linh quả trong miệng rớt vào chén rượu, ở trong lòng thở dài, rất muốn ăn a, nhưng mà, lực độ vừa nãy, hắn không cần nghĩ, cũng biết là đại ma đầu Lê Nhất Diệp kia đánh.
Đối phương không cho hắn ăn, vậy liền không ăn, dù sao nãy nuốt vào trong miệng, cũng coi như nếm được hương vị.
Cũng may sau khi Lê Nhất Diệp ngăn Phương Triều Chu ăn tuyết linh quả, lại đem lực chú ý đặt ở phía dưới. Phương Triều Chu cũng không biết chính mình treo trên chén rượu bao lâu, hắn vốn dĩ muốn tận lực đem pháp thuật trên người mình cởi bỏ, nhưng hắn lại tưởng tượng, nếu phá được rồi, chẳng phải mọi người đều biết con xà treo trên đây là Thiên Thuỷ Tông Phương Triều Chu?
Không được, hắn vẫn muốn giữ mặt mũi.
Dập máy một lúc lâu, rượu kính càng thêm đầy, Phương Triều Chu vựng vựng hồ hồ, thật sự không nhịn được, cho nên hắn thử xem có thể hay không ở trên chén rượu đi một vòng.
Đi được nửa vòng, đột nhiên nghe được tiếng bước chân, hơn nữa không chỉ có một người. Hắn quay đầu lại, thấy được có người từng bước đi lên cầu thang bạch ngọc, trong đó còn có Tiết Đan Dung. Hôm nay Tiết Đan Dung mặc một thân y phục xanh nhạt của đệ tử Thiên Thuỷ Tông, cầm trong tay Đoạn Thủy kiếm, chi lan ngọc thụ(*), tiên tư dật mạo(*). Rõ ràng là một đám người cùng nhau đi lên, nhưng cơ hồ chú ý của tất cả mọi người đều đặt trên người y.
(*) Chi lan ngọc thụ: Ý chỉ con em ưu tú.
(*) Tiên tư dật mạo: Xinh đẹp, hoạ thuỷ.
Mười cường giả đã phân ra, Tiết Đan Dung đứng thứ năm, tuy không được đệ nhất, nhưng đây mới là lần đầu tiên y tham gia tu chân đại hội. Dựa theo quy tắc, đại năng trên ghế bình phẩm sẽ thay phiên nhận xét mười người đứng đầu tu chân đại hội, xem như chỉ điểm, nếu đặc biệt thưởng thức hậu bối nào đó, cá nhân đặc biệt đưa ra pháp bảo, cũng là chuyện thường.
Thời điểm đến phiên Lê Nhất Diệp, hắn bỏ qua bốn người trước, trực tiếp gọi tên Tiết Đan Dung.
"Tiết Đan Dung, quả nhiên là đan hoa túy nhân liễu tự miên(*) a, tên cùng người giống nhau." Lời này xem như là đùa giỡn trắng trợn, lập tức, không ít người sắc mặt đều hơi đổi. . Được copy tại -- T R U M t r u y e n .NE T --
(*) Đan hoa tuý nhân liễu tư miên: Bông hoa làm say điên đảo lòng người. ( Mình cũng không chắc lắm:V)
Mà sắc mặt Tiết Đan Dung hoàn toàn lạnh xuống.
Nhưng Lê Nhất Diệp như là không phát hiện không khí hiện trường biến hóa, hoặc là nói, hắn căn bản không thèm để ý phản ứng của người khác, câu môi cười, "Ta đoán mọi người ở đây đều nghĩ giống ta, tiểu mẫu đơn, ngươi không nên xuất hiện ở chỗ này." Hắn dừng một chút, ý cười trên khóe môi gia tăng, "Hẳn là nên xuất hiện ở trên giường."
Lời nói rơi xuống, Đoạn Thủy kiếm lập tức xuất ra, còn chuẩn bị đâm tới Lê Nhất Diệp, đại sư huynh bên cạnh đã cản lại.
"Tiểu sư đệ!"
Tiết Đan Dung nổi giận, giận đến mức tay cầm chuôi kiếm cũng dùng sức đến trắng bệch.
Quần chúng ăn dưa - Phương Triều Chu nhìn đại ma đầu Lê Nhất Diệp dùng sức đùa giỡn tiểu sư đệ nhà mình, cố nén cảm giác say, lại tiếp tục chuẩn bị tìm cơ hội chạy trốn, lần này hắn quen cửa quen nẻo từ trên chén rượu bò xuống, lặng yên vô tức mà ra bò ra bên ngoài, chỉ là bò được một nửa, Lâm tông chủ đột nhiên mở miệng.
"Lê môn chủ, đồ nhắm rượu của ngươi chuẩn bị chạy."
Phương Triều Chu:......
Không