Làm công là không có khả năng, người đô thị ở hiện đại, có ai có thể chịu được việc lao động trên đồng ruộng chứ? Nghĩ đến ánh nắng chói chang của mùa hè, thật là đáng sợ.
Diện mạo của nguyên chủ đã thảm không nỡ nhìn, cũng đừng nên gây họa cho chính mình nữa, nhất định phải bảo dưỡng cho tốt, tìm lại gương mặt xinh đẹp của mình.
Tiền an ủi còn có thể lấy thêm hai năm nữa, mấy năm nay có sự hỗ trợ của tiền an ủi, cuộc sống được cải thiện, người khác cũng không thể nói cô cái gì.
Trong thôn không phải còn có đứa nhóc đi cắt cỏ heo sao? Một cái sọt cỏ heo một công điểm.
Cô làm công việc này cũng được, cắt cỏ heo có thể lên núi, trên núi có nhiều thứ tốt như vậy, cứ nhặt hết chúng vào trong không gian! Rồi đem ra chợ bán, cái này cũng có thể kiếm được tám đồng tiền một tháng, hoàn toàn có thể khiến cho cuộc sống tốt hơn.
Nguyên chủ chỉ đi học có bốn năm, ngay cả tiểu học cũng chưa học xong.
Nếu như muốn tiếp tục học, vậy thì phải lấy được bằng tốt nghiệp của cấp hai và cấp ba, năm 77 nhất định phải tham gia thi đại học, khi đó cô mới có 21 tuổi, đang là độ tuổi thanh xuân đẹp nhất.
Thi đậu đại học, rời khỏi Dương Thụ Truân.
Bởi vì đã vạch rõ kế hoạch của cuộc sống sau này nên giờ cô có thời gian để nghiên cứu không gian.
Nếu có thể nghiên cứu rõ ràng, vậy đêm nay có thể đi đến nhà cũ, dù sao ai cũng nói ba mẹ nguyên chủ ở trong nhà cũ, nếu như không gây ra chút ồn ào, chỉ sợ bọn họ sẽ không tin, hù dọa một chút thì ngày mai bọn họ mới có thể