Lần sau bắt một con động vật sống vào trong không gian, để xem nếu dùng tinh thần lực ở trong không gian thì có thể giết chết nó không.
Cô lại lắc mình vào lại trong không gian, cô thật sự không muốn ở bên ngoài đâu! Không gian sáng như ban ngày, độ ấm thích hợp khiến cả người rất thoải mái.
Hơn nữa trong không gian còn có linh khí, không chừng được nuôi dưỡng bởi linh khí lâu ngày, thân thể tốt, da trắng sáng hơn thì sao.
Chờ sau khi lên núi thì cô sẽ xúc đất vào trong không gian, sau đó trồng rau và lương thực ở trong không gian, lại nuôi thêm mấy con gà để thoải mái ăn thịt, nếu nuôi trồng được nhiều thì sẽ đem ra chợ bán.
Giữa trưa, Lâm Thiến gặm một cái bánh bột ngô mà nhà cũ đưa tới, cô rất muốn ăn một bữa cơm ngon, đáng tiếc là củi lửa trong nhà cũng không nhiều, mà mấy cây củi còn bị mưa to xối ướt.
Chờ sau khi bùn trên đất khô đi thì cô phải đi nhặt củi về, sau đó ăn một bữa thật ngon mới được.
Hiên tại, cô chờ một chút nữa sẽ đi nhà cũ để hù dọa mấy người đó một chút, thuận tiện lấy thêm một ít đồ vật, như gà chẳng hạn.
Lâm Thiến cười, ha ha danh tiếng tên vô lại của Lâm Nhị thật thơm.
Màn đêm buông xuống, cô kiên nhẫn chờ tới nửa đêm.
Lúc này mọi âm thanh đã biến mất, ngẫu nhiên sẽ truyền đến tiếng chó kêu từ nơi xa, đêm tối gió lộng, thích hợp làm chuyện xấu.
Lâm Thiến dùng tinh thần lực khống chế thân thể của mình để bản thân giống như cái bồn lúc trước, lơ lửng trên mặt đất vài bước, nghỉ một lát, lại lơ lửng trên mặt đất vài bước, lại nghỉ một lát.
Chủ yếu là cô sợ để lại dấu chân nên cô không có đi con đường ở giữa thôn mà vòng qua bên hướng Đông của thôn để đến nhà cũ.
Bây giờ ở nhà cũ, ngoại trừ con nít không chịu nổi nên đã ngủ thì người