Sau khi tắm rửa chỉnh trang xong, nàng mới đánh thức hai tiểu phu ngủ say.
Nào ngờ hai tên này vừa mở mắt đã hung hăng đè nàng xuống, cởi qu@n áo mới mặc chưa ấm người ra.
"Thê chủ không có lương tâm, để mặc chúng ta bên này cưỡng đoạt công tử nhà lành bên kia."
Tống Kiều Thư: "..."
"Ta thấy không chỉ một lần."
Tống Kiều Thư: "..."
Chẳng biết bọn họ dậy lúc nào, nàng với Ngô Kiêu mải mê quá không kiềm chế được âm thanh, giờ thì hay rồi.
"Là lỗi của thê chủ ta ưm..."
Quan Tự Phong nắm eo nàng điên cuồng đâm chọc, do mới trải qua k1ch tình nên chỗ đó vô cùng nhạy cảm, chỉ động mấy cái đã khiến nàng run rẩy.
Thanh Nhạn để nàng dựa lưng vào hắn, hôn môi triền miên, bàn tay nhào nặn bộ ng ực thành đủ hình dạng.
Kh0ái cảm dồn dập làm đầu óc Tống Kiều Thư trắng xoá.
Tiểu phu trẻ tuổi th ở dốc: "A...!Thư Thư chặt quá, sắp ra rồi...!Chính phu huynh mau tới..." Vào lúc sắp bắn, hắn rút khỏi thân thể nàng, một dòng chất lỏng phun lên bắp đùi.
Nam nhân đằng sau xốc nàng dậy, đẩy về phía Quan Tự Phong đang nằm xuống.
Nàng nằm úp lên thân thể hắn, đùi bị mở ra.
"Từ từ đã aa..." Nơi thầm kín vừa rời khỏi *** **** chưa đầy một phút đã bị nhét một cây khác vào, nức nở r3n rỉ.
"Thanh Nhạn chậm thôi, a a a..."
Hai bàn tay nam nhân siết eo nàng thật mạnh, cặp mông vì va chạm mà phát ra tiếng bạch bạch.
Động tác hắn vừa nhanh vừa mạnh, như muốn đâm nàng tới chết.
"Chậm làm sao sướng được, đúng không Thư Thư? Nàng ép khô công tử nhà lành chứng tỏ vi phu chưa đủ cố gắng, để ta dốc lòng cho nàng hết." Nói xong vỗ cái mông một phát.
Quan Tự Phong bóp má nàng.
"Đừng quên còn ta nữa, làm một lần sao mà đủ nhỉ?"
Nàng âm thầm thề sau này không dám lộng hành ngay bên cạnh tiểu phu nữa, đúng là tự tạo nghiệt phải chịu mà.
Đã tới giờ đổi ca, tiểu nhị lên lầu ba kiểm tra khách, nghe thấy âm thanh điên đảo bên trong gian phòng đôi không khỏi đỏ mặt.
Đồi phong bại tục! Nàng ta sẽ mách bà chủ, không để bà chủ Tống dẫn nam nhân tới đây nữa.
H0an ái suốt đêm cộng thêm tác dụng từ rượu, ngày lễ hội thứ ba Bán Chi Liên đóng cửa.
Tống Kiều Thư lười biếng nằm đợi tiểu phu cơm bưng nước rót phục vụ, lơ đãng hỏi buổi tối đi đâu chơi.
Thanh Nhạn nhớ tới ánh mắt tiểu nhị khi rời Vọng Nguyệt lâu, bất giác xấu hổ, nói rằng chơi đủ rồi không chơi nữa.
Quan Tự Phong thì muốn về thăm cha.
Vậy nên chiều đó nàng đưa thứ phu về nhà cha đẻ, mình thì đi cưỡi ngựa.
Nguyệt Hải Đường, 35 tuổi, chủ nhân Vọng Nguyệt lâu.
Mọi người đồn đại bà chủ Nguyệt tới trấn Bách Hoà vào bảy năm trước, nàng ta nhanh chóng phải lòng một thanh quan nổi tiếng, muốn chuộc thân cho hắn làm thứ phu.
Thanh quan kia kiêu ngạo, tuyên bố bản thân có làm thanh quan cũng đứng nhất bảng, muốn cưới hắn phải dùng chức vị chính phu, chứ thứ phu hắn không thèm.
Bà chủ Nguyệt khi đó đã có chính phu là một công tử thế gia nho nhã.
Đương nhiên sẽ không chiều ý thanh quan nọ, nhưng nàng mê luyến nam nhân này, cứ nấn ná không rời, bỏ tiền bao trọn đầu bảng cả thời gian dài.
Chính phu nho nhã không nhịn nổi, thuê người tới hủy dung tình địch.
Thanh quan kia nhảy lầu tự sát vì không chấp nhận nổi.
Đêm hắn nhảy lầu trăng rất sáng, người ta tìm thấy di thư vẻn vẹn chữ Nguyệt nguệch ngoạc
Sau đó Nguyệt Hải Đường xử lý nội viện thế nào không ai rõ, chỉ biết nàng ta xây lên Vọng Nguyệt lầu, phong cách nhã nhặn tinh tế, trở thành quán rượu nổi tiếng nhất nhì huyện Dĩ Chuyển.
Bà chủ họ Nguyệt, thanh quan kia nghệ danh có chữ Nguyệt, lần đầu gặp mặt hắn đã nói với nàng ta: "Thật trùng hợp."
Xây Vọng Nguyệt lâu, là để ngắm trăng, hay để nhớ cố nhân?
"Là để tôn vinh bản thân ta." Nguyệt Hải Đường lạnh lùng đáp.
"Đừng nghe mấy lời đồn đoán vớ vẩn, ta mà phải vì một thanh quan xây thêm toà tháp à?"
Tống Kiều Thư nhún vai, từ chối cho ý kiến.
Chuyện nhà người ta, nghe vậy là được rồi.
"Hẹn ta cưỡi ngựa vào một ngày náo nhiệt thế này, đừng nói ngươi thích ta nhé?"
Tống Kiều Thư hào hứng vuốt v e đầu con ngựa, miệng thủ thỉ khen ngợi nó.
Kiếp trước vì muốn lấy lòng một vị phú nhị đại để xin đầu tư, nàng đã học cưỡi ngựa để gây thiện cảm với hắn, tiếc là học phí quá đắt, chỉ có thể học ít da lông để kiếm chủ đề khi bàn chuyện.
Về sau hạng mục đó bị huỷ, nàng bị phú nhị đại theo đuổi.
Phiền.
"Chẳng phải ngươi muốn kết nối làm ăn với Từ gia sao? Mùa thu này người ta quen sẽ tổ chức mấy buổi săn bắn, ta muốn dẫn ngươi tới." Mặc dù bọn họ cách biệt gần 10 tuổi, cách nói chuyện lại thoải mái như bằng hữu ngang hàng.
Lần đầu gặp gỡ, Nguyệt Hải Đường đã bị ấn tượng với nữ nhân trẻ tuổi trầm ổn này.
Con người nàng thoải mái rõ ràng, đem lại cảm giác tin cậy cho mọi người.
Dĩ nhiên lúc đó nàng ta không ngờ sẽ có ngày nữ nhân trầm ổn này sẽ mang ba nam nhân tới gi@o hoan điên đảo ở Vọng Nguyệt lâu, nhớ tới vẻ mặt ấm ức của tiểu nhị khi báo cáo, nàng ta không khỏi trừng mắt với Tống Kiều Thư, bộ ngươi bớt phô trương thì chết à?
"À, vậy ra đó là lí do hôm nọ ngươi hỏi ta biết cưỡi ngựa không." Tống Kiều Thư không biết nàng ta đang nghĩ gì, tập trung làm quen con ngựa, tới khi cảm thấy con ngựa quen với mình mới trèo lên.
Dường như nàng có thiên phú với động vật, ngày trước học đánh la nửa ngày đã thông, giờ cưỡi ngựa chỉ một lúc đã thuận.
Thân thể nữ tôn khoẻ mạnh, cưỡi mấy tiếng không mệt mỏi.
"Khá lắm, học bắn tên nữa là đưa ra ngoài gặp người được."
Tống Kiều