Ánh chiều tà điểm thêm huyết sắc gò má, hai người cưỡi chung một con ngựa, Tống Kiều Thư ngồi trước, Ngô Kiêu ngồi sau nắm dây cương, tạo thành tư thế ôm trọn lấy nàng.
Nghĩ lại thì bọn họ tiến triển nhanh quá, còn chưa kịp tìm hiểu nhau.
"E hèm, chàng thấy cuộc sống ở đây tốt hơn biên cương không?"
"..." Nam nhân im lặng không đáp.
"Thôi bỏ đi, chúng ta vẫn nên kiếm chỗ giao lưu thân thể thì hơn." Nàng kéo dây cương, con ngựa dừng bước, thở phì phì.
Hắn giữ tay nàng.
"Đừng nháo." Sao cứ hơi tí đòi làm chuyện đó thế?
Gió thổi tóc nàng bay bay, cọ vào da cổ khiến hắn nhột nhột.
Ngón tay nhẹ nhàng gạt sợi tóc, vô tình chạm vào gò má mịn màng, cẩn thận đụng chạm như thể sợ nàng đau, cảm nhận làn da mềm mại.
Hắn thở dài: "Nếu bảo tốt thì là nói dối, sống ở biên cương tự do tự tại hơn nhiều."
Từ nhỏ đã luyện binh đánh trận, năm 20 tuổi lập đại công nên hắn được Nữ đế phong làm Phiêu kỵ tướng quân, trở thành tướng quân trẻ tuổi nhất từ khi lập quốc tới nay, cũng thành niềm tự hào của Ngô gia.
Hai năm trước quân Vạn Hoa thắng trận, bắt giữ Trưởng công chúa chúa địch quốc, chém đầu toàn bộ đại tướng tế lễ cho những người đã ngã xuống, trong đó có cả cha mẹ huynh đệ hắn.
Bọn họ thắng nhưng cũng tổn thất rất nhiều, Nữ đế đưa thánh chỉ triệu toàn bộ Ngô gia về kinh, ban thưởng vàng bạc, hứa sẽ an bài hôn sự cho những nam tử chưa gả để an ủi vong hồn tổ tông Ngô gia.
Thoạt nghe có vẻ được trọng thưởng, nhưng người có não đều rõ Nữ đế đang thu hồi quyền lực.
Biên quan an ổn, Ngô gia không cần thiết nữa.
Để một đám nam nhân mạnh mẽ nắm giữ binh quyền sẽ sinh nhiều nguy cơ, vừa hay Ngô gia bây giờ nhân mạch thưa thớt, thích hợp ra tay.
Cứ vậy Ngô Kiêu từ một tướng quân lừng lẫy trở thành tướng quân hữu danh vô thực, thậm chí nhiều người nói hắn nên xưng công tử thôi, cứ xưng là tướng quân sẽ khiến nữ nhân chán ghét, không gả nổi.
Hắn bị vây hãm ở kinh thành, chèn ép ngột ngạt vô cùng, lâu dần sinh ra tính lầm lì ít nói, gặp tranh cãi thiệt thòi đều nín lặng bỏ qua.
Tống Kiều Thư không ngờ chốn vương quyền rắc rối vậy, cũng may nàng chỉ làm ăn buôn bán nhỏ ở huyện Dĩ Chuyển, bắn đại bác không tới, mấy chuyện này đều chỉ nghe nói thôi.
"Bộ kinh thành nhiều quy củ lắm hả?"
Hắn gật đầu.
"Nam nhân không được phép tự tiện cưỡi ngựa, phải sửa giọng, mặc y phục phải để ý kiểu dáng lễ tiết."
Nghe thôi đã thấy nhàm chán.
"Khắt khe nhỉ?"
"Ừm, thật ra không khó lắm, ai cũng làm vậy mà, chỉ là..." Không hợp với ta.
Nàng vỗ bàn tay hắn an ủi.
"Đừng buồn, tới khi gả cho ta ta sẽ để chàng cưỡi ngựa thoả thích."
Dây cương trong tay hắn siết chặt.
"Hả?"
Nàng ngoái cổ lại, cố gắng nhìn nam nhân cao hơn mình cả cái đầu.
"Sao thế?"
"Nàng muốn cưới ta?"
"Đương nhiên, chúng ta đã làm vậy rồi." Như nhận ra điều gì đó, nàng kinh hãi: "Đừng nói là chàng không định gả cho ta nhé?"
Hắn lắp bắp: "Không có, ta...!ta nghĩ nàng không muốn cưới ta."
Đúng hơn thì hắn nghĩ chẳng ai muốn cưới hắn cả, mấy ngày nay nghĩ về Tống Kiều Thư, tâm trí hắn rất rối loạn, vì không nhận được câu trả lời của nàng mà lại làm những hành vi đó, hắn tưởng nàng chỉ muốn chơi đùa thân thể hắn thôi.
Chiều nay lẻn đi cưỡi ngựa cũng để giải toả tâm trạng.
Nàng dựa vào người phía sau, tìm một chỗ thoải mái nghỉ ngơi.
"Ta đã nói từ khi gặp chàng đã thích mà.
Chỉ là khi ấy có nhiều chuyện quá, chưa tìm được cơ hội làm quen.
Mỗi khi ở chung với nhau, thiên thời địa lợi nhân không phản kháng, nên ta mất kiềm chế, chứ con người ta bình thường đứng đắn lắm."
"..." Quỷ mới tin.
"Chờ giải quyết xong việc của Ngô Bình Tú, ta sẽ cho bà mối tới cầu thân." Nàng mỉm cười.
"Chàng cứ ngoan ngoãn chờ gả đi."
Nàng không muốn chuyện tiểu thư hiếm muộn chắn ngang hôn sự này, chuyện nào ra chuyện đó, không thể để tiểu phu nhà mình chịu nửa điểm ấm ức.
Vòng tay ấm áp ôm nàng thật chặt, giọng nói có phần nghẹn ngào: "Cảm ơn nàng, Tống Kiều Thư."
Vốn tưởng cả đời này sẽ không ai muốn mình, bây giờ có người nói thích mình ngay từ cái nhìn đầu tiên, muốn cưới mình, vì mình tính toán thua thiệt, nội tâm hắn không khỏi rung động, chỗ đáy lòng mong manh như bị x0a nắn, vừa nhức nhối vừa dễ chịu.
"Ơn nghĩa gì chứ, tiểu tướng quân hôn gia một cái nào." Tống Kiều Thư chu mỏ vòi vĩnh.
Ngô Kiêu cúi đầu, cười khẽ: "Cái đồ lưu manh."
Dưới nắng chiều tà, chim kêu về tổ, hai người môi chạm môi, khung cảnh tình tứ lãng mạn.
Xa xa, hai con ngựa chậm rì rì đi theo đường mòn, Nguyệt Hải Đường đang giữ dây cương con ngựa Tống Kiều Thư từng cưỡi, mặt đen sì sì.
Còn định âu yếm tới bao giờ, nhanh lên ta muốn về ôm mỹ nam.
Tới gần trấn Ngô Kiêu mới giục ngựa phóng nhanh bắt kịp Nguyệt Hải Đường, bọn họ đã trông thấy nàng từ lâu, hai bên tâm ý tương thông tách nhau một đoạn để riêng tư.
Ngô Kiêu đích thân bế nàng sang con ngựa trống, cáo từ rời đi trước tránh dị nghị.
"Hay quá nhỉ." Nguyệt Hải Đường cong khoé miệng mỉa mai.
"Ta mới vắng mặt mấy phút ngươi đã dỗ cho tướng quân người ta vui tận trời."
"Quá khen, quá khen."
"Đấy không phải khen!!!"
Hai người cưỡi ngựa đi song song, câu được câu chăng tranh cãi vụn vặt, tới khi vào trấn mới tạm biệt.
Tống Kiều Thư định tới chỗ Bách đại phu khám chân, tiện thể xem mẹ chồng Huyện thừa thúc đẩy đến đâu rồi.
Bởi vì lễ hội nên rất ít người tới khám bệnh, hôm nay Bách Thiện đường tương đối vắng vẻ.
Bách đại phu vẫn đối xử với nàng ân cần, nhẹ nhàng băng cổ