"Làm gì có chuyện sợ có quá nhiều rượu chứ? Chúng ta cũng không phải không có tiền, cứ để cho ông thông gia từ từ uống.
" Mẹ Triệu có ý muốn khiến nhà Giang lão đại không có mặt mũi, ai bảo Giang lão đại thà xem trọng một tên nghèo hèn, cũng không đồng ý gả con gái đến nhà họ Triệu: "Con xem có cần thêm gì không.
"Không đợi Giang Điềm mở miệng, Triệu Đông Mai đã chạy vào nhà, ném chiếc giỏ trong tay cô ta lên cái bàn vuông "đùng" một tiếng rồi chạy vào phòng đóng cửa lại.
"Mai Mai! Mai Mai!" Mẹ Triệu thấy trên bánh bao còn dính đầy bụi bẩn, bà ta gõ cửa phòng: "Mai Mai, con sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"Trong phòng không có tiếng động nào, chỉ có tiếng khóc truyền ra.
Mẹ Triệu đẩy cửa, cửa không khóa, bà ta nhìn thấy Triệu Đông Mai đang nằm trên giường khóc.
"Ai ui, ông trời của mẹ, ai dám ức hiếp cục cưng của lòng mẹ vậy?" Mẹ Triệu đau lòng vô cùng, mặt cũng đen lại: "Con nói cho mẹ nghe đi, đứa nào bắt nạt con? Mẹ sẽ đi lấy lại công bằng cho con!""Mẹ, Giang Mật làm cho con té, tay và đầu gối của con đều bị trầy, bánh bao cũng bị bẩn hết.
Vậy mà cô ta còn hất nước bẩn lên người con ở trước mặt Tiêu Lệ, nói con xúi giục cô ta từ hôn để theo anh của con".
Triệu Đông Mai hận Giang Mật tới chết, cô ta căm hận nói: "Mẹ, mẹ phải giúp con dạy dỗ cô ta!"Giang Điềm đứng ở cạnh cửa, không nhìn em chồng mà liếc mắt nhìn những bức tranh《Lữ Bố và Điêu Thuyền》 và 《Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài》được dán trên tường.
Nghe được lời Triệu Đông Mai nói, trong lòng cô ta cũng khó chịu, chuyện của Triệu Đông Hải cùng Giang Mật thật sự có bóng dáng của Triệu Đông Mai ở trong đó.
Mẹ Triệu nhíu mày, nhìn thấy rõ tâm tư của Triệu Đông Mai, bà ta cũng chướng mắt Tiêu Lệ.
"Con yên tâm, mẹ sẽ lấy lại công bằng cho con.
"Mẹ Triệu nghĩ đến chuyện nhà họ Tiêu bán lương thực đổi tiền, nhưng cô lớn của bà ta làm ở trạm lương, có thể không thu lương thực của bọn họ.
Triệu Đông