"Đắt vậy?" Chị gái lớn giọng nói: "Trứng dưới quê cũng chỉ mới một mao một quả đấy".
"Trứng gà cũng không phải của hiếm, lúc nào cũng có thể mua được.
" Giang Mật mỉm cười, nói: "Chị gái, em không nói dối chị đâu, dưa chuột này cho dù ngay cả chợ ở thủ đô cũng không thể mua được.
Qua thôn này sẽ không còn cửa hàng này nữa đâu, em chỉ có hai giỏ dưa chuột này để bán thôi, chị có muốn mua hai cân không?"Chị gái do dự, suy nghĩ muốn ép giá một chút, dù sao cái giá này đã có thể mua được một miếng thịt heo rồi.
Lúc này, có một bác gái đẩy xe đạp đến: "Dưa chuột này ăn ngon không?""Bác cứ ăn thử đi ạ.
" Giang Mật trực tiếp đưa một miếng nhỏ qua.
Bác gái cứ đứng ngoài quan sát thật lâu, thật sự bà ấy chưa từng thấy loại dưa chuột như thế này bao giờ, không chỉ có vậy, cà chua bên cạnh cũng vừa lớn vừa đỏ, còn đẹp hơn so với nơi khác.
Bà ấy ăn một miếng, lại ăn thêm một miếng, ăn xong rồi vẫn chưa đã ghiền.
"Một mao rưỡi một cân đúng không?" Bác gái hào phóng nói: "Cho bác mười cân.
""Dạ!"Vào lúc Giang Mật nhặt hai quả dưa chuột lên, lúc này cô mới nhận ra cô không hề mang theo cân!!!Kiếp trước khi tiếp xúc với nguyên liệu nấu ăn, nếu trọng lượng từ một hai cân hất trở lại thì cô có thể ước lượng được.
Còn mười cân thì phải làm sao?Chẳng lẽ cứ ước lượng một hai cân một?Giang Mật nhìn về phía người bán rau bên cạnh, cô muốn hỏi mượn anh ta cái cân.
Nhưng người bán rau quay đầu nhìn về phía trước, hai tay khoanh trước như ngực giả vờ như không biết gì.
Giang Mật mím môi, chỉ đàn ước lượng từng quả.
Cô bất ngờ phát hiện, mỗi một trái dưa chuột, thế mà đều là hai trăm năm mươi gram!"Bác ơi, cháu bỏ dưa chuột vào trong giỏ của bác nhé.
" Giang Mật bỏ từng cái vào giỏ, đếm hai mươi cái: "Cháu lấy bác một khối năm mao tiền.
"Bác gái ngẩn người: "Cháu không cần cân sao?""Không cần ạ, cháu có thể ước lượng được, không cần phải cân.
" Giang Mật tự tin nói: "Nếu thiếu cân thiếu lạng