Trên mặt của thím Lưu có những vết cào ra máu, khóe miệng cũng bị xé rách đau đến gào khóc thảm thiết, đầu gối của bà ta thì đang bị con tiện nhân Giang Mật chặn lại, cổ cũng bị siết chặt, bà ta trước sau đều không phản kháng được.
Bà ta giận đến điên rồi!Con già tiện nhân! Con nhỏ tiện nhân!Một nhà tiện nhân!Mẹ Triệu cũng đi lên vội vàng can ngăn: "Thôi thôi thôi, đừng đánh nữa!!! Đều là người thân, hàng xóm với nhau không , mọi người cũng bình tĩnh đi!"Bà ta vừa khẽ động thì những hàng xóm khác cũng đến ngăn cản.
Mẹ Giang cũng là một người tàn nhẫn, mọi người lôi kéo bà ra nhưng bà vẫn nắm tóc của thím Lưu kéo một cái.
"A-- đau chết tôi, đầu của tôi!" Thím Lưu sờ đỉnh đầu của mình, trên tay dính máu: "Tóc của tôi! Tôi trọc rồi! Tôi bị kéo tóc trọc rồi!"Bà ta sợ chết khiếp làm sao còn nghĩ đến chuyện đánh nhau, bà ta dùng sức đẩy ngã Giang Mật vội đi tìm bác sĩ.
Giang Mật nhìn thấy mẹ Triệu phía sau, cô cũng thuận thế mà đạp lên lưng của bà ta một cái, còn dùng sức giẫm.
Mẹ Triệu bị đau vô thức đẩy Giang Mật ra.
Giang Mật lảo đảo ngã về phía mẹ Giang.
Cả nhà họ Triệu hôm nay đều là người tới không có ý tốt, muốn đẩy cô vào chỗ chết, nếu họ đã làm như vậy thì đừng trách cô ăn miếng trả miếng!Giang Mật ngã vào trong lòng của mẹ Giang, đôi mắt hoa đào hơi phiếm nước, nhanh chóng uất ức nhìn về phía mẹ Triệu là đóa bạch liên hoa già này, trực tiếp biểu diễn kỹ năng trà xanh của