Đứng trước hai giống đực hung dữ lại mạnh, những thú nhân cỏn con đó chỉ biết im lặng mà cuối đầu.
Trương Tiểu Hạ về đến hang vẫn không hiểu tại sao những người này lại biết cô, bọn họ chắc chắn có ý đồ.
Cuối cùng một mùa đông nữa lại đến, Tang Văn phải đi ngủ đông hết mùa đông mới có thể ra.
Giờ Trương Tiểu Hạ cũng đã quá quen thuộc với nơi này, mọi người đều yêu thích cô còn cho cô một cái danh xưng là bà đỡ, mặc dù nó hơi lỗi thời nhưng không sao, cũng tại cô đỡ mát tay nên các giống cái rất tin tưởng cô.
Trương Tiểu Hạ trước kia tưởng ràng mình sẽ theo tư tưởng của người hiện đại mà một vợ một chồng nhưng sau những ngày sống chung cô lại một lần nữa tiếp nạp thêm một người bạn lữ mới là Tang Văn.
Đầu tháng mùa đông vẫn chưa lạnh, thời tiết thoải mái thoáng mát.
Buổi sáng sau khi dùng bữa xong Trương Tiểu Hạ cầm nhưng bộ quần áo được may từ da thú ra bên ngoài phơi, trời lạnh nên cô cũng đã chuẩn bị cả đồ cho Thiên Hoàng và Tang Văn, nhưng Tang Văn lại đi ngủ đông nên chỉ có thể để sang một bên chờ có dịp vậy.
Tiểu Hạ ân cần cầm bộ y phục được may cẩn thận đưa đến trước Thiên Hoàng.
Hắn đang mài dao xương dắt bên người để khi cần dùng tới, thấy cô lại thì vội để sang một bên sợ làm Tiểu Hạ bị thương.
“ Thiên Hoàng, trời cũng đã bắt đầu trở lạnh rồi, huynh không thể quấn mỗi cái tấm da thú đó được, ta có may cho huynh một bộ giữ ấm huynh mau mặc cho ta xem!"
“ Ta là hổ không sợ lạnh, nàng không cần phải may đâu!"
Thiên Hoàng ngoài miệng thì chê nhưng trong lòng lại nở hoa như mùa xuân, nhanh chóng đứng trước mắt cô mà thay.
Cái cảnh này Trương Tiểu Hạ cũng đã quá quen rồi, chỉ cần quay mặt đi là được nhưng cô vẫn cảm thấy sợ khi thấy thứ vậy đó!
Thứ đó sao nó lại khủng thế chứ?
Thiên Hoàng thay xong thì như một đứa trẻ nhảy lên nhảy xuống trước mặt cô:
“ Nàng xem ta mặc có đẹp không?"
“ Rất đẹp, mau đem thứ này vào nữa đi trên băng sẽ không bị lạnh!" Trương Tiểu Hạ lấy ra một đôi dép được cô bết từ những sợi dây, bên trên còn lót một ít da thú.
Cô ngồi xuống từ tốn mà giúp Thiên Hoàng đi dẹp, đôi chân đang lạnh của thiên Hoàng khi được bao bọc bởi da thú liền trở nên ấp áp, Thiên Hoàng nhìn xuống đôi chân của cô cũng có một đôi giống hết thì vui mừng, là đồ đôi.
Lại vài ngày nữa trôi qua, mùa đông ở thế giới này từng ngày trải qua dài đằng đẵng, gió lạnh tới thấu xương, tối ngủ nếu không có lửa và Thiên Hoàng sưởi ấm chắc cô đã chết lạnh rồi.
Mùa đông tuyết cũng bắt đầu rơi, nhìn thứ trắng xoá rơi xuống Trương Tiểu Hạ lại nghĩ đến hiện đại, nhớ mọi người ở đó.
Nhớ