Trương Tiểu Hạ nhảy tung tăng trong khi chuẩn bị mọi thứ, nhìn một bàn thức ăn chuẩn bị được nhúng vào nồi lẩu cô đã ch ảy nước miếng rồi.
Lẩu thì có lẩu thịt, lẩu hải sản...!Nhưng Trương Tiểu Hạ lại chọn lẩu thịt sói...
Người ta thì ăn lẩu hải sản có tôm hùm, hay những thứ đắt đỏ nhưng có lẽ bọn họ không ngờ còn có lẩu thịt những loài quý hiếm nữa.
Trương Tiểu Hạ nhúng tất cả mọi thứ vào nồi rồi thưởng thức.
Tưởng chừng sẽ có hai người ăn lẩu nhưng chưa kịp ăn vài miếng thì đã có khách đến nhà.
Là Vân Anh và giống đực của mình Lưu Vũ đến, biết là ăn lẩu phải nhiều người mới vui nhưng Trương Tiểu Hạ lại muốn là nhân cơ hội hai người tìm hiểu thêm mà.
“ Gia đình cô ăn gì mà thơm vậy?" Vân Anh là giống cái đầu tiên mà cô kết bạn khi tới đây nên hai người rất thân, giống đực của cô ấy lại cũng rất thân với Thiên Hoàng nên hai gia đình rất thân thiết với nhau mà chia sẻ cho nhau tất cả, đến cả việc giúp đào hang Thiên Hoàng cũng giúp đỡ.
“ Chúng tôi ở xa mà cũng ngửi thấy mùi!"
“ Lẩu? Hai người có muốn ăn chung không? Ngồi xuống ăn luôn!"
Vân Anh và Lưu Vũ không từ chối món lạ này, ăn miếng thịt nóng, ăn chút rau và nấm cảm giác mùa đông không hề tồn tại mà thay vào đó là sự ấm áp của mùa xuân.
“ Hai người sang đây có việc gì không?" Thiên Hoàng khó chịu hỏi, đây là món Tiểu Hạ thích nhất vậy mà cái tên báo kia dám dẫn giống cái của mình đến đây ăn ké.
“ Tất nhiên là có việc rồi, Vân Anh nói khó chịu nên muốn sang để bảo Tiểu Hạ xem có phải là có thai rồi không? Nào Vân Anh, nàng há miệng ra nào ta thổi rồi đấy, ăn từ kẻo nóng!"
Trương Tiểu Hạ cười trừ, bọn họ sang đây để khám bệnh sao giống như muốn rao bán cơm chó vậy chứ?
“ Cô khó chịu chỗ nào sao? Đưa tay tôi xem!"
Cũng may trước kia có học chút đông y, Trương Tiểu Hạ cầm cổ tay và bắt mạch.
Một lúc sau thì đã nở một nụ cười chúc mừng.
“ Vân Anh, chúc mừng cô nha, cô sắp lên chức mẹ rồi đấy!"
Lưu Vũ và Vân Anh rất vui mừng, bọn họ kết bạn lữ sau cô giờ lại có tin vui trước, Trương Tiểu Hạ nhìn hai bọn họ vui bất giác liếc mắt nhìn về phía Thiên Hoàng, cô ngạc nhiên bởi ánh mắt ước ao đó của Thiên Hoàng đang trìu mến nhìn về phía hai người trước mặt.
Sau khi hai người đó rời đi, Trương Tiểu Hạ còn ân cần dặn giống đực của cô ấy một vài thứ còn lấy thứ quả chua mà mình thường ăn đưa cho Vân Anh.
Trương Tiểu Hạ cứ nghĩ đến ánh mắt ao ước đó của Thiên Hoàng lại tiếp tục rơi vào sự trách móc bản thân.
*****
Ban đêm ở Cao Huyền chìm trong vắng lặng.
Mặt trăng không còn lộ mặt cũng hay ló ra ngoài hít thở không khí, trong bầu trời đêm lạnh lẽo tản ra ánh sáng mờ ảo của mùa đông.
Bên ngoài hang động có lác đác vài chiếc lá cuối cùng còn sót lại rơi xuống.
Trương Tiểu Hạ và Thiên Hoàng đang ngồi trên tảng đá ở gần hang bên cạnh đống