Sáu người sau khi xác định phương, tiếp tục đi đến thành La Mạn.
Vốn dĩ hai hôm trước bọn họ đã cách thành La Mạn rất gần rồi, chỉ cần nửa ngày liền đến. Nhưng sau trận bão cát, bọn họ bị cuốn đi xa, cách thành La Mạn đến trăm dặm.
Một đội sáu người lúc này xuất hiện thêm hai cái linh thảo một Thanh Tâm quả một cây nấm nhỏ. Cảnh thường ngày nhìn thấy nhất chính là hai vật nhỏ mâu thuẫn với nhau, ngươi đuổi ta chạy khắp nơi.
Mộng Y thân là chủ nhân của hai vật nhỏ biểu thị thật bất lực, nàng cũng phiền không quản chúng nó nữa!
Nguyên nhân sao? Chính là bọn nó muốn làm ổ trên đầu chủ nhân là nàng!
Kết quả chính là cây nấm nhỏ vừa leo lên đã bị Thanh Tâm quả đuổi chạy.
Mộng Y bất lực thở dài.
Đến trưa ngày thứ ba, bọn họ thành công đến thành La Mạn.
"Các ngươi từ đâu đến?" thủ vệ cổng thành chặn sáu người lại, dùng ánh mắt dò xét nhìn bọn họ.
Minh Quang mỉm cười lễ phép "Bọn ta đến tham gia lễ hội của quý thành!"
Mấy ngày nay trên đường đi đến thành La Mạn bọn họ từng gặp vài người. Đám người kia đều đến thành La Mạn vì một lễ hội hóa trang truyền thống hàng năm của La Mạn thành. Lúc lễ hội diễn ra ngoài tiệc tùng còn có các trường đấu giá và mua bán những thứ đồ hiếm có trong toàn lục địa.
Nghe nói lúc diễn ra lễ hội, ba ngày ba đêm cổng thành rộng mở, dù là nhân ma hay thiên tộc chỉ cần hóa trang liền có thể đi lại trong thành tham gia lễ hội. Vì vậy lúc này có nhân tộc đến La Mạn thành cũng không khiến bọn họ quá nghi ngờ.
Thủ vệ cổng thành nhìn sáu người Minh Quang một lần nữa mới hô lớn về phía sau "Mở cổng thành, cho bọn họ qua."
Dưới con mắt dò xét của đám thủ vệ cổng thành, bọn họ thành công vào thành La Mạn.
.
Lữ khách đến thành La Mạn đều bị giám sát chặt chẽ, không thể đi loạn trong thành, không được dùng vũ khí cũng như đánh nhau trong thành. Người của chủ thành sẽ đến đón lữ khách tại cổng thành đưa đến Lê Viện nghỉ ngơi.
Năm ngày sau khi đám người Minh Quang đến La Mạn thành, cửa thành rộng mở, lễ hội hằng năm của thành La Mạn bắt đầu.
Chỉ có ba ngày duy nhất diễn ra lễ hội khách trong thành mới được tự do đi lại. Nhân lúc này Minh Quang chia đội viên thành ba nhóm đi thăm dò tình hình trong thành và tìm tung tích nữ tử ma tộc.
Cửa thành mở rộng, trong thành loại người gì cũng có, từ ma tộc đến nhân tộc. Thậm chí Mộng Y còn nhìn thấy tu sĩ tu tiên trong thành.
Nàng và Nghịch Lan đi một vòng trên phố lớn tấp nập người qua lại, chẳng thấy một chút khả nghi nào ở xung quanh.
Mộng Y nghe người qua đường bàn tán về lễ hội hóa trang chính thức khai mạc tối nay không khỏi hiếu kì.
"Sư tỷ, tỷ đã từng đi lễ hội hóa trang chưa?"
Nghịch Lan gật đầu "Đã từng, năm mười bốn tuổi phụ thân ta từng dẫn ta đến đây tham gia lễ hội một lần."
Mộng Y tròn mắt kinh ngạc, vậy mà nữ chủ từng đến La Mạn thành?!
"Tỷ thấy thế nào? Vui không?"
Nghịch Lan lắc đầu "Lần đó đến vì giải quyết chuyện đại sự giữa Phủ Dung quốc và Thành La Mạn nên không có thời gian ra ngoài vui chơi."
Mộng Y chớp chớp mắt "A" một tiếng.
Nàng thật tò mò về thân thế của Nghịch Lan. Trong «Minh Quang» ngay chương đầu tiên nữ chủ xuất hiện chỉ nói về địa vị nàng ở Thiên Tông. Về phần gia thế thật sự phía sau tác giả chưa viết rõ lắm, chỉ biết Nghịch Lan là thiên kim tiểu thư của một quan lớn ở Phủ Dung, từ nhỏ đã sống trong nhung lụa và sự yêu chiều của gia tộc.
Nhưng mà vì sao một thiên kim tiểu thư lớn lên trong nhung lụa như Nghịch Lan lại muốn chịu khổ tu đạo?
Nghịch Lan xoa đầu nàng "Nghĩ gì đó?"
Mộng Y cắn cánh môi, kìm lòng không đậu hỏi "...Sư tỷ, vì sao tỷ lại tu đạo?"
Nghịch Lan hơi ngẩn ra, nàng ấy thu tay về cười nhạt "Không nhớ rõ nữa."
Mộng Y nhìn nàng ấy, không biết nói làm sao.
Nghịch Lan mỉm cười "Đợi trở về đi qua kinh lăng Phủ Dung ta đưa muội về nhà ta có được không?"
Mộng Y giật mình, chẳng lẽ nữ chủ muốn đưa nàng về gặp cha mẹ??? Này không phải quá nhanh rồi sao?! A không đúng, nàng còn chưa chấp nhận Nghịch Lan là đạo lữ đâu!!!
Trong lòng Mộng Y rối bời, nàng cười gượng "A... Không