"WTF!" Vương Cầm há hốc mồn "Không phải cô gặp động đất rồi xuyên không đấy chứ?"
"Sao cô biết?"
"Má ơi! Thành Thị C gặp trận động đất lớn, cả khu chung cư Hạnh Phúc đều bị sập đấy. Ta nghĩ cô xuyên vào lúc đó!"
Vương Cầm giơ ngón cái với Mộng Y "Cô quả thật mệnh lớn! Khi đó ta đang ở phòng thí nghiệm may ra tránh được một kiếp. Không ngờ đến mấy ngày sau lại bị tai nạn giao thông, đã thế vừa tỉnh dậy đã thấy bản thân thành nhân vật phản diện độc ác mình từng phỉ nhổ, cõng cái nồi giết người to đùng!"
Mộng Y cười có chút cứng nhắc "Ra là cô xuyên đến lúc đó." Thảo nào nàng cảm thấy Vương Cầm có chút kì lạ.
Mộng Y cắn môi, phi thường để ý câu khu chung cư Hạnh Phúc bị sập của Vương Cầm "Vậy. . . Ta ở thế giới kia đã chết rồi sao?"
Vương Cầm nhúng vai "Có lẽ vậy."
Mộng Y nặng nề thở dài.
"Sao vậy? Cô muốn trở lại sao?"
Mộng Y lắc đầu "Chỉ là khi nghe thấy bản thân ở thế giới kia đã không còn thì có chút buồn. Nơi đó còn có cha mẹ ta. . ."
Vương Cầm nhúng vai.
Nếu đã biết Vương Cầm là đồng hương Mộng Y cũng nói ra nghi vấn của mình "Mấy hôm nay ngươi tiếp cận ta là có ý gì? Liên quan đến việc ta đến từ nơi đó sao?"
Vương Cầm tắc lưỡi "Cô quả thật nhạy bén. Đúng vậy, ta tiếp cận cô quả thật có mục đích."
Mộng Y nắm chặt túi tote bên hông đề phòng nhìn Vương Cầm.
"Cùng ta xuyên đến đây còn có sản phẩm thất bại của phòng thí nghiệm, không hiểu thấu buộc phải hoàn thành nhiệm vụ 'lấp hố' của hệ thống và tên tác giả thối tha kia đề ra." Vương Cầm lén nhìn Mộng Y một cái "Khụ... Hai trong những hố ta cần phải lấp có liên quan với ngươi."
Mộng Y nhíu mày.
"Một là cái chết của Diệp Miên. Cô từng đọc nguyên tác chứ? Cái chết của Diệp Miên từng là uẩn khúc lớn nhất của »Minh Quang«. Tuy bây giờ cô và Diệp Miên đều đã sống sót, cốt truyện đã thay đổi... Ta muốn biết chính là quá trình diễn ra ở khúc cô hóa giải nghiệt duyên giữa A Trần và Diệp Miên."
"Còn vấn đề thứ hai là mối lương duyên giữa cô và Nghịch Lan nữ chủ" Nói đến đây Vương Cầm bỗng nhiên ai oán "Ôi nữ chủ của ta! Không ngờ tới nữ chủ lại bị con heo ngốc nhà cô ngoạm lấy!!!"
Mộng Y trợn mắt "Cô mắng ai là heo hả?!"
Vương Cầm cười ha ha "Chuyện chỉ như vậy thôi. Ta chỉ muốn biết giữ các người đã sảy ra chuyện gì thôi, ta không có các ý!"
"Cô muốn biết những chuyện này làm gì? Cô lại không phải tác giả của »Minh Quang«"
Vương Cầm mỉm cười "Đúng là ta không phải nhưng tên tác giả khốn khiếp kia quả thật đang ở đây đấy! Ta chỉ làm theo nhiệm vụ lấp hố cho tên khốn kia thôi."
Mộng Y kinh ngạc "Tác... Tác giả quân đang ở đây?"
Vương Cầm nhúng vai "Đúng vậy!"
Mộng Y hơi do dự "Chuyện sảy ra mấy năm nay ta có thể nói. . . Nhưng mà có rất nhiều chuyện ta không thể làm chủ được, có thể đợi ta trở về bàn bạc với Nghịch Lan sư tỷ được không?"
Vương Cầm bĩu môi "Cô đừng nói nữ chủ biết ngươi không phải là A Trần rồi nhé?"
"Không hẳn là vậy, vốn dĩ từ trước đến nay tỷ ấy chỉ biết một Mộng Y."
Vương Cầm kinh ngạc suýt rớt cằm "Nữ chủ thật sự biết rồi á?"
Mộng Y gật đầu "Tỷ ấy biết ta không phải người của thế giới này rồi. Như vậy đi, cô dẫn ta đi gặp tác giả quân trước, ta sẽ suy nghĩ vấn đề có nói cho hai người biết chuyện đã sảy ra hay không."
Vương Cầm không chút do dự đồng ý "Được thôi, chờ truyền âm phù của ta!"
"Được"
.
Mộng Y đốt cháy lá truyền âm phù cho Nghịch Lan, không lâu sao một tấm truyền âm phù xuất hiện trước mặt nàng tự động bóc cháy.
[Đợi ta.]
Mộng Y khẽ mỉm cười trở lại phòng thuốc làm việc. Đến chiều tối nàng trở lại phòng Nghịch Lan còn chưa đến. Hôm nay nàng có nghe nói chưởng môn đã bế quan, sự vụ lớn nhỏ trong tông môn đều do Tần Khương Xuyên và Nghịch Lan giải quyết. E rằng trong hôm nay Nghịch Lan không rảnh mà đến rồi.
Mộng Y chờ Nghịch Lan đến