"Ta..." Nghịch Lan sắp xếp từ ngữ rồi nói tiếp "Ta là một nhân vật ảo trong cuốn tiểu thuyết đó sao?"
Mộng Y lắc đầu "Không phải! Tỷ không phải nhân vật hư cấu, là một con người thật thụ! Không chỉ tỷ mà thế giới này là thật, nếu có hư cấu thì chỉ có tình cảm giữa tỷ và Minh Quang là do người khác viết nên thôi!"
Nghịch Lan thở ra một hơi tựa trán vào trán nàng "Thật may mắn về điều đó."
Nếu không phải Nghịch Lan chính là đệ nhị mỹ nhân thời cổ đại thì Mộng Y đã không biết thế giới này là thật, đúng là Phủ Dung của 3000 năm trước!
"Sư tỷ, tỷ có sợ hãi hay khinh thường ta không?"
Nghịch Lan khó hiểu hỏi "Sao hỏi nói như vậy?"
"Bởi vì ta chỉ là một cô hồn dã quỷ bám vào cơ thể này, mà cơ thể ở thế giới kia của ta... Có lẽ đã không còn rồi."
Nghịch Lan không trả lời mà dùng hành động biểu đạt ý mình, nàng ấy hôn Mộng Y đến khi nàng thở không nổi mới buông ra, ở bên cạnh tai nàng thì thầm "Chỉ cần muội là Mộng Y, dù ở hình dạng gì, dù là chủng tộc gì ta đều thích."
.
Mộng Y nhận được truyền âm của Vương Cầm, cô ấy bảo nàng đến khu rừng bên ngoài Mạch Phong.
Nàng lấy làm lạ, chẳng lẽ tác giả quân là người của Mạch Phong? Nàng có chút tò mò, là ai nhỉ?
Mộng Y đến xin phép Phương trưởng lão, lão ta chỉ nhìn nàng một cái rồi xua đi "Đi đi, về trước buổi chiều sắp xếp lại phòng thuốc là được!"
"Vâng ạ!"
Phương trưởng lão nhìn bóng dáng Mộng Y rời đi tặc lưỡi "Lại đi tìm con bé Nghịch Lan chứ gì!"
Đúng lúc Tập Yên Yên ôm mấy cuốn sách y dược đến cho lão, nghe được lời này thì mỉm cười "Tiểu Y và Nghịch Lan sư tỷ là một đôi đạo lữ, khắp Thiên Tông cũng đã biết chuyện rồi. Muội ấy đi gặp Nghịch Lan sư tỷ thì có là chuyện gì lớn đâu?!"
Phương trưởng lão lắc đầu "Con bé ngày nào cũng Nghịch Lan sư tỷ, Nghịch Lan sư tỷ, thật là mất giá!"
Tập Yên Yên cười cười không nói gì.
Đối tượng đạo lữ của Nghịch Lan khắp cả Thiên Tông đều đã biết-Mộng Y lúc này vẫn chưa biết gì tung tăng đi đến Mạch Phong. Đi ngang qua các sư huynh sư tỷ phi thường ngoan ngoãn chào hỏi.
"Kia là đạo lữ của Nghịch Lan sư tỷ sao?"
Mộng Y bỗng nhiên dừng bước. Đám người vừa đi ngang qua nàng đã đè thấp âm thanh nói chuyện còn chưa phát hiện Mộng Y đã nghe thấy.
"Tu vi cũng quá kém cõi rồi!"
"Dạng người này mà xứng với sư tỷ của chúng ta sao?!"
Mộng Y cắn cắn cánh môi nấp vào một chỗ khuất nghe lén.
"Con bé Mộng Y kia cũng trở thành đệ tử thân truyền rồi đấy thôi! Huống hồ hiện tại Nghịch Lan sư tỷ đã không còn phong độ như trước. Hai người kia hợp quá còn gì!"
"Nhìn ngươi hả hê kìa! Ngươi chính là không vừa mắt Nghịch Lan sư tỷ, đừng tưởng bọn ta không biết!"
". . ."
"Hừ, dù sao hai người họ cũng có khế ước phu thê đồng sinh cộng tử gì đó rồi, đến cả chưởng môn còn không ngăn cản được các ngươi có không thích thì làm được cái quái gì?"
". . ."
"Bị ràng buộc bởi cái khế ước quái quỷ gì kia cũng thật đáng thương cho Nghịch Lan sư tỷ!"
"Ai biết được Nghịch Lan sư tỷ là can tâm tình nguyện hay là bị con bé Mộng Y gì đó dùng khế ước uy hiếp..."
". . ."
Bàn tay của Mộng Y buông xuôi bên hông thoáng nắm chặt, môi bị cắn đến mức ứa máu. Nàng cúi đầu rời khỏi đó.
Đến khu rừng bên ngoài Mạch Phong rồi mà Mộng Y vẫn chưa lấy lại tinh thần. Lời bọn họ nói quả thật rất đúng, nàng thật không xứng với Nghịch Lan. Nhưng mà dù có xứng hay không nàng và Nghịch Lan cũng đã là đạo lữ của nhau, bọn họ nói thì tính là gì?!
Tuy nói vậy nhưng trong lòng nàng vẫn có chút không thoải mái.
"Đột nhiên gọi ta đến là có việc gì?"
Phía trước đột nhiên vang lên tiếng nói, Mộng Y cau mày, giọng nói này có chút quen tai.
"Đến cho ngươi kinh hỉ!" giọng Vương Cầm vang lên.
Mộng Y đi lên phía trước, cuối cùng cũng nhìn thấy diện mạo của hai người. Nhất thời kinh ngạc không nói lên lời!
"Ngươi tiếp cận được Mộng Y rồi sao?" Tần Khương Xuyên hỏi.
Vương Cầm cười có chút bỉ ổi "Không chỉ tiếp cận được, còn đem người đến đây cho ngươi!"
"F*ck!" Tần Khương Xuyên kiềm không được chửi tục, hắn quay đầu liền vừa vặn đối diện ánh mắt kinh ngạc của Mộng Y.
Vương Cầm cười trên nỗi đau của người khác "Thế nào? Tác giả đại nhân, kinh hỉ không?! Vui mừng không?!"
Hắn bảo Vương Cầm tiếp cận Mộng Y chứ không bảo cô đem Mộng Y đến đây đâu!
Tuy chuyện sảy ra