Arya có khả năng đặc biệt: xuyên không vào sách. Có thể nói cô là người đã sông nhiều cuộc đời bởi cô sống hầu như là trọn vẹn trong các câu chuyện được người ta bày bán Arya vốn là một bác sĩ làm việc ở Bệnh viện New York, cô thông thạo cả ngoại khoa và đông y (bả xuyên vào mấy thời cổ rồi làm lang y ở đó~).
“Thôi, kì nghỉ này mình về nhà nên chắc không ăn mừng với mọi người được, xin lỗi nha!”
“Ừ, vậy thôi, bye”
“Bye”
“Bố mẹ, nghỉ lễ con đi chơi với đồng nghiệp nên không về, Lần sau con sẽ mang quà về cho cả nhà nhe ^^”
“Xong rồi, giờ thì mình có thời gian rồi,” Arya hí hửng cầm quyển ‘Quân đoàn hủy diệt’ trên tay “Truyện hay quá chừng, mình chỉ định xem thử nhân vật chính là ai để né, không ngờ ham quá đọc hết luôn”
Lần trước không đọc tác phẩm, xuyên vào gặp ngay ông main rồi còn khiến ổng bỏ bê nữ chính nữa chứ! Thế là tiền lương cùng tiền thưởng một năm ròng rã của mình bay luôn. Nghĩ đến đây Arya khóc ròng. Mà thôi, giờ biết ông main là ai rồi né ra là xong, có khi biết trước diễn biến cũng hay!
Arya một tay cầm sách nằm lên giường, tay kia đặt lên ngực ngay phía trên vết xăm hình ngôi sao sáu cánh. Cô nhắm mắt lại. Lập tức, cái cảm giác như đang rơi từ trên trời xuống ập đến. Cô cứ nhắm tịt mắt lại cho đến khi nghe thấy những tiếng nói. ‘Con bé đáng yêu quá’, ‘Bàn tay nhỏ xíu’, ‘Con yêu, tên con là Sei, Sei Miyamura’, ‘Cho ông bế cháu gái với’,...
Trong hình hài em bé mới sinh Arya tiếp tục đặt tay lên ngực tập trung tưởng tượng bản thân nhân đôi lên làm hai người rồi cô thoát khỏi Thế giới đó.
Mở mắt ngồi dậy, Arya xuống giường vừa đi vào bếp vừa suy nghĩ. Thời gian trong sách và ngoài đời chênh lệch rất lớn, uống một cốc cà phê chắc qua khoảng 5 năm rồi. Có bản sao sống ở đó thì ổn rồi. Mà không biết mình như thế nào nhỉ? Nhìn bố mẹ là người mà. Cô sực nhớ là đã loáng thấy trên cổ của bố mẹ có mấy đường xăm màu đen. Arya khá mừng khi biết mình là Nephilim rồi cô nhảy chân sáo vào bếp đun nước.
Khi đã uống xong, Arya đặt cái cốc lên bàn rồi cô lại tiếp tục bước vào Thế giới của ‘Quân đoàn hủy diệt’. Lúc mở mắt ra cô thấy mình đang ngồi bên cửa sổ. Arya, không giờ cô là Sei Miyamura, cô tự nhắc bản thân mình như vậy nhưng chính Arya cũng không thích cái tên này. Nhìn xuống đường phố cô nhận ra từng cửa hàng, ngõ hẻm và còn có cảm giác rất quen thuộc. Kí ức của bản sao, cô nghĩ, Mình đang ở Học Viện Kyoto, Nhật Bản. Bây giờ là tháng 2 năm 1867, tuần sau là sinh nhật 13 tuổi! TỐT! Mình cần chuẩn bị đầy đủ để đến Luân Đôn. Và khi đứng lên cô mới nhận ra mình đang mặc kimono.
11 năm sau….
Luân Đôn, tháng tư năm 1878
Con quỷ nổ banh xác. Cùng với đó, máu đen lẫn lòng phèo bắn tung tóe. William Herodale vội rút dao lại nhưng đã quá muộn. Axít chua loét trong máu quỷ đã ăn mòn lưỡi dao sáng bóng. Anh chửi thề và ném vũ khí đi; nó rơi xuống vũng nước bẩn và bốc khói như một que diêm tàn. Tất nhiên con quỷ đã biến mất. Nó bị kéo về cái địa ngục quê hương nó, mà chẳng để lại lấy một vết bẩn.
“Jem!” Will nhìn quanh quất và gọi. “Bồ đâu rồi? Bồ có thấy không? Tôi kết liễu nó chỉ bằng một cú đâm thôi nhé! Được đấy chứ?”
Nhưng Will không nhận được câu trả lời. Lúc rồi anh cũng biết người bạn đồng hành với mình đã dừng lại trong một con phố ngoằn ngèo và ẩm thấp để trông chừng giùm anh, nhưng giờ anh chỉ có một mình trong bóng tối. Anh thấy bực – chuyện khoe chiến tích chẳng còn vui nữa khi không có Jem. Anh liếc ra nơi con phố thu hẹp lại thành một cái ngách nhỏ dẫn ra dòng sông Thames đen thẫm ở phía xa. Qua đó, Will thấy bóng của những con thuyền đang neo bến với đám cột buồm giương lên cao như một rừng cây trụi lá. Không có Jem ở đó; có lẽ cậu ấy đã trở lại phố Narrow để tìm kiếm ở nơi sáng sủa hơn. Will nhún vai và trở bước đi theo con đường đã đưa cậu tới đây.
Phố Narrow cắt ngang phố Limehouse, chạy giữa bến thuyền bên bờ sông và khu nhà ổ chuột xiêu vẹo trải dài về phía tây tới tận Whitechapel. Quả đúng như tên gọi, con phố rất hẹp và lác đác có những nhà kho và dăm ba căn nhà gỗ mái dốc nằm hai bên. Giờ phố hoàn toàn vắng bóng người. Có lẽ mấy gã bợm nhậu loạng choạng rời quán Chùm Nho cũng đã tìm được một xó xỉnh nào đó mà rúc vào ngủ tạm. Will thích Limehouse, thích cảm giác được ở nơi rìa thế giới, nơi những con tàu ngày ngày rời bến tới một bến cảng xa xôi nào đó. Đó là nơi cánh thủy thủ thường lui tới, nơi có đầy những sòng bạc, ổ nghiệm hút, nhà thổ, nhưng chẳng hại đến ai. Bạn dễ dàng đánh mất mình khi sa chân vào chốn đó. Anh còn chẳng buồn để tâm đến cái mùi của nó – mùi khói, mùi dây thừng và hắc ín, hương liệu ngoại lai hòa cùng mùi hôi thối của nước sông Thames.
Nhìn khắp lượt con đường vắng vẻ, anh đưa tay áo lên cố lau vệt máu đen làm da anh ngứa ngáy và bỏng rát. Vải rách nhuốm màu xanh lục và đen. Một vết thương xấu xí xuất hiện trên bàn tay anh. Anh có thể dùng chữ rune trị thương. Có lẽ anh nên nhờ Charlotte. Chị rất giỏi sử dụng iratze.
Một người rời khỏi vùng tối và tiến về phía Will. Anh định tiến tới, rồi dừng lại. Đó không phải Jem, mà có vẻ là một cảnh sát người phàm đang đội mũ hình chuông,