Chuyến trở về Học Viện hoàn toàn trong im lặng; Jessamine nhìn dòng phương tiện như mắc cửi của Luân Đôn bên ngoài cửa sổ và không chịu nói một lời. Cô nàng đặt cây dù trong lòng, tỏ bẻ hờ hững khi vết máu trên diềm nhuốm đỏ chiếc áo khoác vải bóng. Khi họ tới sân nhà thờ, cô nàng để Thomas giúp bước xuống trước khi cầm lấy tay Tessa. Ngạc nhiên trước hành động này, Tessa chỉ trố mắt nhìn. Những ngón tay của Jessamine lạnh băng. “Đi nào,” Jessamine sốt ruột gắt và kéo bạn mình qua cửa Học Viện, để lại Thomas trố mắt nhìn theo. Tessa để cô gái kia kéo mình lên tầng, vào Học Viện và đi theo hành lang dài gần giống hệt hành lang ngoài phòng Tessa. Jessamine tìm cửa, đẩy Tessa vào và đi theo rồi đóng cửa lại sau lưng. “Mình muốn cho bồ xem cái này,” cô nàng nói.
Tessa nhìn quanh. Đây là một trong không biết bao nhiêu căn phòng ngủ rộng rãi khác của Học Viện. Nhưng Jessamine đã trang hoàng nó cho hợp với gu thẩm mỹ của cô nàng. Trên chân tường ốp gỗ, bức tường được dán giày lụa hình hoa hồng và ga trải giường có họa tiết in hoa. Trong phòng còn có một bàn trang điểm màu trắng đặt những đồ phụ kiện đắt tiền: giá để nhẫn, một lọ nước hoa, một cái lược và gương bằng bạc.
“Phòng bồ đẹp nhỉ,” Tessa nói, hi vọng có thể làm giảm cơn hoảng hốt cô đang cảm thấy.
“Nó quá nhỏ,” Jessamine nói. “Nhưng tới… tới đây.” Và vứt cái dù dính máu xuống giường, cô nàng đi tới một góc cạnh cửa sổ. Tessa bối rối theo sau. Ở đó chẳng có gì ngoài chiếc bàn cao cao có đặt một ngôi nhà búp bê. Không phải dạng nhà đồ chơi Dolly bằng bìa cứng hai phòng mà Tessa chơi hồi nhỏ. Đây là mô hình thu nhỏ xinh đẹp của một ngôi nhà ở Luân Đôn, và khi Jessamine chạm vào nó, cửa trước có những cái bản lề nhỏ xíu mở ra.
Tessa nấc lên một tiếng. Trong nhà là những căn phòng nhỏ xíu xinh xắn được trang trí hoàn hảo bằng những món đồ nội thất thu nhỏ, mọi thứ đều đúng tỉ lệ, từ những chiếc ghế gỗ nho nhỏ, những chiếc gối đính cườm tới lò nướng trong bếp. Trong đó còn có những con búp bê nhỏ có đầu bằng sứ và các tranh sơn dầu nho nhỏ treo trên tường.
“Đây là nhà mình.” Jessamine quỳ xuống để tầm mắt ngang những căn phòng của ngôi nhà búp bê, và ra hiệu cho Tessa làm theo.
Tessa ngượng ngịu làm theo, cố không quỳ lên váy của Jessamine. “Ý bồ đây là căn nhà búp bê bồ có khi còn bé hả?”
“Không.” Jessamine có vẻ bực. “Đây là nhà mình. Bố mình đã làm cho mình khi mình lên sáu. Nó mô phỏng chính xác ngôi nhà gia đình mình sống hồi đó ở đường Curzon. Đây là giấy dán tường nhà mình dùng trong phòng ăn” – cô nàng chỉ – “và chính xác là chiếc ghế trong phòng làm việc của bố mình. Bồ thấy không?”
Cô nàng chăm chú nhìn Tessa, quá chăm