Vì Charlotte bảo có việc phải làm ở phòng khách trước nên Tessa tự tới phòng ăn. Khi vừa tới đó trong tâm trạng rất ư tự hào vì không lạc đường, cô thấy Will đang đứng trên tủ và gắn gì đó lên trần. Jem ngồi trên ghế và ngước nhìn Will với vẻ ngờ vực. “Bồ làm vỡ là xong chuyện đó nhá,” anh nói và nghiêng đầu khi thấy Tessa. “Chào em,” Nhìn theo ánh mắt cô, anh mỉm cười. “Anh treo đèn khí bị lệch nên Will giúp chỉnh lại.”
Tessa không thấy cái đèn khí bị sao, nhưng trước khi cô kịp nhận xét, Jessamine đã bước vào phòng và lườm Will. “Thật sao? Anh bảo Thomas làm không được à? Một quý ông không cần…”
“Máu dính trên tay áo em hả, Jessie?”Will liếc xuống hỏi.
Jessamine cau mặt. Không nói thêm lời nào, cô nàng quay gót đi tới cuối bàn, ngồi phịch xuống và nhìn thẳng.
“Có chuyện xảy ra lúc em và Jessamine ra ngoài à?” Jem thực sự lo lắng, Khi anh quay đầu nhìn Tessa, cô thấy ánh xanh lam lóe lên trên hõm cổ anh.
Jessamine hốt hoảng nhìn Tessa. “Không.” Tessa nói. “Chẳng có gì cả…”
“Anh làm được rồi!” Henry ngạo nghễ vào phòng, cầm gì đó trong tay. Nó giống một ống đồng có nút đen ở cạnh. “Các em không nghĩ anh làm được, đúng không?”
Will thôi chỉnh cái đèn khí nữa và liếc Henry. “Anh có biết là chẳng ai hiểu anh nó gì không?”
“Mát Lân Tinh của anh hoạt động rồi.” Henry tự hào giơ vật kia lên. “Nó giống đèn phù thủy nhưng sáng gấp năm lần. Chỉ cần ấn nút và em sẽ thấy một luồng sáng chưa bao giờ tưởng tượng nổi.”
Im lặng. “Vậy,” cuối cùng Will lên tiếng, “nó là đèn phù thủy rất rất sáng ạ?”
“Chính xác,” Henry đáp.
“Và nó rất hữu dụng?” Jem hỏi. “Sau cùng, đèn phù thủy chỉ để chiếu sáng. Nó có nguy hiểm gì đâu…”
“Đợi tới khi em nhìn thấy đi!” Henry trả lời. Anh giơ vật kia lên. “Xem này.”
Will định phản đối, nhưng đã quá muộn; Henry đã ấn nút. Có một luồng sáng chói mắt và tiếng ù ù vang lên, và căn phòng chìm trong bóng tối. Tessa kêu lên vì bất ngờ, còn Jem khẽ cười.
“Em bị mù rồi à?” giọng Will trôi trong bóng tối, nhuốm chút bực bội. “Em không vui nếu anh làm mù mắt em đâu, Henry.”
“Không.” Henry có vẻ lo lắng. “Không, cái Máy Lân Tinh hình như… Ờ, nó dường như đã hút sạch ánh sáng của cả phòng.”
“Đáng ra nó không được làm thế?” Jem vẫn hòa nhã như bình thường.
“Ờ,” Henry nói, “không.”
Will lầm bầm gì đó. Tessa không nghe ra, nhưng chắc chắn cô có nghe được “Henry” và “ngu ngốc”. Một lát sau có một tiếng vỡ lớn.
“Will!” Ai đó hốt hoảng ré lên. Ánh sáng rực rỡ tràn ngập căn phòng, thấy Tessa chớp mắt mất một lúc. Charlotte đứng ở cửa, cầm đèn phù thủy trong tay, còn Will đang nằm dưới chân chị cùng đống mảnh sành vỡ từ tủ rơi xuống. “Cái quái gì…”
“Em đang cố sửa đèn khí,” Will bực bội nói, ngồi thẳng dậy và phủi những mảnh vỡ bám trên áo.
“Thomas có thể làm được cơ mà. Và giờ em đã làm vỡ nửa số đĩa rồi đấy.”
“Và chủ yếu là nhờ anh chồng ngu ngốc của chị.” Will nhìn xuống mình. “Em nghĩ em đã bị gẫy gì rồi. Cảm giác đau khó chịu quá.”
“Chị thấy em vẫn bình thường.” Charlotte dửng dưng. “Đứng dậy. Chắc hôm nay chúng ta phải thắp đèn phù thủy mà ăn cơm rồi.”
Jessamine ở mãi cuối bàn, khịt mũi. Đó là tiếng động đầu tiên của cô nàng kể từ lúc Will hỏi cô nàng về vết máu trên ống tay áo. “Em ghét đèn phù thủy. Nó khiến da em trông xanh xao.”
Dù Jessamine trông xanh thật nhưng Tessa lại thích đèn phù thủy. Nó tạo ra thứ ánh sáng trắng