Đi được nửa đường, cô nghe có tiếng chân. Sophie, đang xách hai cái xô sắt, đột ngột xuất hiện trong hành lang sau khi đóng sầm một cánh cửa lại. Hình như cô ấy đang nổi cáu. “Tối nay tâm trạng của Bệ Hạ đặc biệt tốt,” cô ta nói khi Tessa đến gần. “Ngài đã ném xô vào đầu tôi đấy.”
“Ai cơ?” Tessa hỏi rồi nhận ra. “À chị muốn nói tới Will. Anh ấy ổn không?”
“Đủ ổn để ném xô,” Sophie nói ngang phè. “Và gọi tôi bằng cái tên bẩn thỉu. Tôi không biết nó có nghĩa gì. Tôi nghĩ nó bằng tiếng Pháp và thường dùng để gọi một con điếm.” Cô ấy mím chặt môi. “Tôi nên mời cô Branwell tới. Có lẽ cô ấy có thể bắt cậu ấy uống thuốc, nếu tôi không thể.”
“Thuốc?”
“Cậu ta phải uống cái này.” Sophie chìa cái xô cho Tessa; Bên trong hình như là nước thường. “Cậu ấy phải uống. Nếu không cô sẽ không biết chuyện gì sẽ xảy tới đâu.”
Tessa đột nhiên nổi máu yêng hùng. “Để tôi. Anh ấy đâu?”
“Trên gác mái.” Sophie mở to mắt. “Nhưng nếu tôi là cô, tôi sẽ không làm vậy. Cậu ấy cư xử rất tệ khi ở trong tâm trạng đó.”
“Tôi không quan tâm.” Tessa nói và với tay cầm cái xô. Sophie đưa cho cô với vẻ nhẹ nhõm và thấu hiểu. Nó nặng đáng ngạc nhiên, chứa ăm ắp nước và sắp sánh ra ngoài. “Will Herodale cần phải học cách uống thuốc như một người đàn ông,” Tessa tuyên bố trước khi mở cửa dẫn lên gác mái, để lại Sophie nhìn theo, rõ ràng đang nghĩ Tessa bị điên.
Sau cánh cửa là cái cầu thang hẹp dẫn lên trên. Cô giơ cái xô ra trước và đi; nước sánh ra váy khiến cô nổi da gà. Khi đi hết cầu thang, cô đã ướt sạch và thở không ra hơi.
Không có cánh cửa nào cuối cầu thang; chúng đột ngột kết thúc ở gác mái. Đó là một căn phòng lớn mái rất dốc khiến trần nhà thấp vô cùng. Những xà gỗ chạy theo chiều dài căn phòng và có rất nhiều ô cửa sổ thấp cách nhau từng quãng đều đặn, qua đó Tessa có thể thấy ánh bình minh mang sắc xám. Sàn nhà lát gỗ bóng lừ. Ở đây không có đồ đạc gì và không chỉ được thắp sáng nhờ ánh sáng lọt qua cửa sổ. Một cầu thang còn hẹp hơn dẫn lên cái cửa sập trên trần.
Will đang nằm giữa phòng. Kha khá xô đặt xung quanh anh và khi đến gần, Tessa nhận thấy xung quanh anh ướt sũng nước. Nước chảy thành dòng trên ván sàn và tụ thành vũng ở nơi sàn trũng xuống. Một ít nước có màu đỏ, như thể hòa cùng máu.
Will vắt tay che mắt. Anh không nằm im mà nhúc nhích liên tục như đang bị đau. Khi Tessa đến gần, cô nghe thấy hình như anh đang lầm bầm gọi cái tên. Cecily, Tessa nghĩ. Đúng, nghe rất giống Cecily.
“Will ơi?” cô nói. “Anh đang nói chuyện với ai vậy?”
“Sophie, cô trở lại rồi hả?” Will không thèm ngóc đầu dậy. “Tôi đã bảo
nếu cô còn mang thêm một xô nước kinh tởm nữa, tôi sẽ…”
“Không phải Sophie,” Tessa nói. “Là em. Tessa.”
Will im lặng một lúc và nằm bất động, trừ ngực vẫn phập phồng theo nhịp thở. Anh chỉ mặc quần vải đen cùng áo sơ mi trắng, và giống như sàn nhà xung quanh, người anh cũng ướt như chuột lột. Lớp vải dán chặt vào người, mái tóc bết vào da đầu như vải ướt. Hẳn anh lạnh lắm.
“Họ bảo em đến?” Cuối cùng anh nói. Ngoài ngờ vực, hình như trong anh còn một cảm xúc khác.
“Vâng,” Tessa trả lời, dù điều đó không hoàn toàn đúng.
Will mở mắt và quay đầu nhìn cô. Dù trong bóng tối, cô vẫn thấy sự căng thẳng trong màu mắt anh. “Vậy tốt thôi. Bỏ cái xô